Từ lúc Khê Bảo đi thủ đô đến giờ, đã lâu rồi Đông Tử chưa được gặp lại em gái, dù cô bé vừa từ thủ đô về có về nhà họ Vân một lần nhưng xui xẻo là cậu bé phải đi học ở thị trấn không về được, lúc nghe anh Ba, anh Bốn kể, Đông Tử buồn bã mất một lúc.
Bây giờ được gặp lại Khê Bảo, cậu bé cực kỳ mừng rỡ.
“Đúng lúc cháu với mấy bạn có hẹn đi chơi. Cô Ngữ Quân ơi, ngày mai tụi cháu được nghỉ học, hay là cô với Khê Bảo ở lại một đêm được không?” Đông Tử nhìn Tần Ngữ Quân bằng ánh mắt trông ngóng: “Các phòng ở nhà đều được quét vôi rồi, có nhiều phòng ngủ lắm, ông bà còn chừa cho cô và em Khê Bảo một phòng đó. Nhà cháu cũng chuyển vào rồi, bà nội nói cuối năm nay sẽ tổ chức tiệc tân gia.”
Đông Tử thấy Khê Bảo cũng đang nhìn mẹ với ánh mắt háo hức, rõ ràng rất muốn ở lại, Đông Tử lại khơi thêm: “Nhóc Lớn xuống núi mấy lần rồi mà không gặp được Khê Bảo, nó cũng nhớ Khê Bảo lắm đó.”
Vừa nghe thấy Nhóc Lớn, Khê Bảo đã không kìm được nữa, nài nỉ: “Mẹ ơi, lâu lắm rồi con chưa gặp Nhóc Lớn, con muốn ở lại, chỉ một đêm thôi cũng được, nha mẹ?”
Tần Ngữ Quân trêu con gái: “Một đêm thì không được.”
Mặt Khê Bảo thoáng chút thất vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT