Ngày hôm sau Tần Ngữ Quân đã vội dẫn Khê Bảo về nhà, dự định trả món quà này lại, nhưng bị cha dạy cho một trận.
“Cha cho Khê Bảo, đâu phải cho cho con!”
Tần Ngữ Quân dở khóc dở cười. Tuy nói là tặng Khê Bảo, nhưng con bé còn quá nhỏ cho nên tạm thời nhà máy may mặc kia chỉ có thể sang tên cho cô.
Bà Tần thấy hai cha con đẩy tới đẩy lui, chỉ đành khuyên nhủ: “Quân Quân à, mấy năm nay con bệnh tật, không thể đi làm, bên nhà họ Cố không những không oán trách gì mà còn luôn thương yêu, bao dung con. Giờ bệnh con đã khỏi, cũng nên tìm việc gì đó để làm. Con nhìn mẹ nuôi Khê Bảo xem, còn trẻ thế mà đã mở được nhà hàng rồi, còn con thì sao?”
Tần Ngữ Quân lúng túng, không nói nên lời.
“Mà cha con tặng con nhà máy may mặc này cũng là vì suy nghĩ cho con. Mấy năm tới Khê Bảo còn phải ở Đồng Thành học y với chú Hoa của con, nhân lúc này con học cách quản lý nhà máy, cũng là tích góp của hồi môn cho Khê Bảo sau này.”
Tần Ngữ Quân nghe mẹ nói vậy thì làm nũng với mẹ: “Mẹ à, Khê Bảo còn bé xíu, sao mẹ đã tính chuyện của hồi môn rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT