Lưu Lâm nghiêm mặt: “Chị còn chưa chịu nói thật?”
“Chị nghe Cố Vệ Gia nói hình như họ đã tìm được đứa bé bị đổi năm đó…”
“Không phải… nó đã chết rồi sao?” Lưu Lâm hoảng loạn: “Lâm Tiểu Yến, lúc trước em đã nói gì với chị? Chỉ chút chuyện nhỏ này mà chị cũng không làm xong!”
Lâm Tiểu Yến ấm ức lắm, cô ta nhân đêm hôm khuya khoắt ném đứa bé xuống suối, thế mà nó cũng không chết đuối, chuyện này trách cô ta được sao?
Hai người bắt đầu đổ lỗi cho nhau. Cuối cùng, Lưu Lâm nói: “Chị không thể ở lại thủ đô nữa. Mấy năm nay chị làm giúp việc ở nhà họ Cố chắc cũng kiếm được không ít tiền, thôi thì dẫn Hạo Hạo trốn khỏi đây đi.”
Nhưng nếu Lâm Tiểu Yến chịu rời khỏi thủ đô thì cô ta đã không chờ tối khuya rồi mò đến tìm Lưu Lâm cầu cứu làm gì.
Giờ Lưu Lâm đã lấy chồng thủ đô, có hộ khẩu ở đây. Còn cô ta thì chẳng có gì cả. Bao năm sống trong nhung lụa, bảo cô ta quay về quê nghèo khổ sao cô ta sống nổi? Đừng nói Hạo Hạo quen được nuông chiều, ngay cả cô ta cũng không thể chịu được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play