Lưu Xuân Phương nói với Vân Tố Thanh: “Sao dẫn theo cả con bé nữa vậy, con đâu rảnh trông chừng, bây giờ việc ngoài ruộng cũng không nhiều, để con bé ở nhà cha mẹ chăm cho.”
“Mẹ ơi, Ngữ Quân nói ông cụ Hoa cảm thấy Khê Bảo có thiên phú học y, muốn dạy con bé.”
Lưu Xuân Phương tặc lưỡi: “Con bé còn nhỏ như vậy thì học y sao được?” Còn chưa bắt đầu đọc sách học chữ nữa là.
“Ông cụ Hoa là người có tiếng trong giới y học ở nước mình đấy mẹ!” Triệu Thân Minh giơ một ngón tay lên để thể hiện địa vị của ông cụ: “Ông ấy học rộng hiểu nhiều, không biết bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để có cơ hội bái ông ấy làm thầy, mà ông ấy không chịu đó, khó lắm Khê Bảo nhà mình mới có duyên với ông ấy, để con bé học thêm chút kiến thức, sau này… Sẽ có lợi cho con bé.”
Còn vài lời anh ấy không nói ra đó là ngoại trừ kiến thức sâu rộng ra thì ông cụ còn có mối quan hệ rất rộng, ông cụ Hoa chịu dẫn dắt Khê Bảo, không chỉ chứng minh ông cụ thích cô bé mà cũng là phòng ngừa chu đáo, dù sao sớm muộn gì Khê Bảo cũng phải về thủ đô.
Lưu Xuân Phương không hiểu, nhưng bà biết chỉ cần tốt cho Khê Bảo thì dù bà không nỡ xa cháu cũng phải dặn lòng để Khê Bảo đi.
Chiếc xe hơi màu đen chạy bon bon về hướng Đồng Thành, Khê Bảo ngồi dãy ghế sau, nét mặt cứ rầu rĩ không vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT