Vân Tố Thanh khóc đã rồi thì ngừng, sau đó cô hơi xấu hổ nhận lấy khăn tay Tần Ngữ Quân đưa để lau mặt, cả người cô lúc này nhìn có sức sống hơn nhiều.
“Cảm ơn cô nhiều lắm Ngữ Quân!” Chuyện này đã chiếm giữ lòng cô nhiều năm, bây giờ biết được chân tướng, ngọn núi chiếm giữ đáy lòng cô nhiều năm như được dời đi, cả người cô thêm nhẹ nhàng hơn.
Nếu không phải Tần Ngữ Quân khuyên cô phải can đảm tranh thủ một lần, có lẽ cô sẽ tiếc nuối cả một đời mất, bây giờ cô có thể thản nhiên đối mặt với anh ấy rồi.
Tần Ngữ Quân mím môi, nở nụ cười rực rỡ.
Giờ phút này Vân Tố Thanh nhìn càng thêm thoải mái hào phóng, chứ không còn vẻ rụt rè tự ti như trước.
Lúc Triệu Thân Minh đến tìm Vân Tố Thanh thì thấy mắt cô đỏ hoe nhưng lại vui vẻ cười nói với Tần Ngữ Quân, anh ấy lập tức đoán ra được điều gì đó.
“Sao Triệu Thân Minh cũng tới vậy?” Khi Cố Vệ Gia dẫn Khê Bảo đến tìm Tần Ngữ Quân thì thấy Triệu Thân Minh cũng ở đây, anh ngạc nhiên nhướng mày hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play