“A Vượng không cưới vợ, lấy đâu ra con chứ, cô bé Vân Nha này là do ông ấy nhặt được trên núi, cô bé vừa ngoan vừa giỏi giang, khổ nỗi… Ôi chao!” Vân Thụ Hoài than một tiếng: “Thần y Hoa à, bệnh tình A Vượng sao rồi, ông cứ nói với chúng tôi, dù sao Vân Nha cũng chỉ là đứa con nít.”
Vân Thụ Hoài cũng đã sống ngần ấy năm, vừa rồi thấy bộ dạng A Vương như vậy, trong lòng đã đoán được ít nhiều.
Hoa Thịnh Anh không ngờ rằng hoàn cảnh nhà này lại như thế, nhưng dù sao ông ấy cũng đã quen đối mặt với chuyện sống chết, chỉ thờ ơ nói: “Tôi châm cứu cho ông ấy, lại kết hợp thêm với thuốc uống, đoán chừng sẽ gượng thêm được vài ngày nữa, tranh thủ… Chuẩn bị hậu sự cho tốt.”
Vân Thụ Hoài thở dài thườn thượt.
Người trong thôn Tường Vân hầu như là con cháu dòng họ Vân, ngoại trừ vài người khác họ ra thì cả thôn đều chung họ Vân.
A Vượng cũng thuộc dòng họ Vân, hậu sự của ông ấy đoán chừng sẽ do dòng họ đứng ra tổ chức, Vân Nha còn nhỏ như vậy, vấn đề nuôi nấng sau này cứ chờ dòng họ thương lượng rồi quyết định sau.
Khê Bảo cứ lon ton theo cạnh Vân Nha, cô bé cảm thấy đau lòng thay bạn mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT