Lúc này Tiền Chiêu Đệ đã xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái hố rồi chui xuống.
Tối hôm qua Vân Thanh Tùng trị thương cho hổ con đến khuya, trời vừa tờ mờ sáng lại phải lên núi hái thuốc để thay băng cho hổ con, làm việc xong xuôi thì thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, cho nên mới vào phòng ngủ một giấc.
Vừa nghe thấy tiếng hét của Khê Bảo, anh ấy lập tức bừng tỉnh, còn chưa kịp mặc áo vào đã vội chạy ra ngoài.
Vân Thanh Tùng nghiêm mặt lại, cứ như không thấy bộ dạng chật vật của Tiền Chiêu Đệ, gằn giọng hỏi: “Bà không phải người thôn chúng tôi, có phải tính đến nhà tôi ăn trộm không!”
Bây giờ điều kiện nhà anh ấy tốt hơn trước nhiều, nhất là sau khi em Bốn mở cửa hàng mứt hoa quả trên thị trấn thì thường hay có người tụm năm tụm ba xì xào bàn tán về nhà họ.
Cũng may nhà họ đông người, cho nên không ai dám to gan đến ăn trộm.
Cái bà già này đúng là to gan thật!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT