Chưa đợi Lê An An trả lời, Thím Trần đã vội vàng nói: “An An ở đây làm tốt lắm rồi, con hỏi mấy cái đó làm gì?” Bà trừng mắt nhìn đoàn trưởng Viên, rồi vội vàng an ủi Lê An An: “An An, cháu đừng nghe nó nói lung tung, cứ yên tâm làm việc ở nhà thím, tiệm cơm quốc doanh có gì hay mà đi, suốt ngày vác cái nồi sắt to đùng nấu bao nhiêu là món, mệt chết đi được, cháu đừng có đi.”
Lê An An nhìn thím Trần, rồi nói với đoàn trưởng Viên: “Đoàn trưởng Viên, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi làm ở đây cũng rất tốt, với lại thím Trần cũng nói rồi đó, làm ở quán cơm quốc doanh vất vả quá, sức tôi yếu có lẽ không làm nổi, ở đây vẫn tốt hơn, ít người, công việc nhẹ nhàng, thím đối xử với tôi cũng tốt, hơn nữa Tiểu Thạch Đầu cũng thích ăn cơm tôi nấu, coi như cô cháu tôi có duyên.”
Đoàn trưởng Viên nghe vậy thì liếc nhìn đứa con trai kén ăn của mình một cái, quả thật nó ăn ngon miệng hơn bình thường, thế là anh ấy không nói gì nữa.
Ăn cơm xong, thím Trần kéo đoàn trưởng Viên sang một bên: “Lúc nãy trên bàn cơm con hỏi mấy câu đó là có ý gì?”
“Mẹ à, con đâu có ý gì khác, con thấy cô ta còn trẻ, lại nấu ăn ngon như vậy, không đến quán cơm quốc doanh mà lại đến nhà mình làm bảo mẫu, con tò mò nên hỏi nhiều vài câu, nhỡ đâu cô ta có ý đồ gì không tốt thì sao?”
“Ý đồ gì? Con nói cho mẹ nghe xem ý đồ gì? Chẳng lẽ sợ con bé thèm con chắc, ba mươi mấy tuổi rồi còn có cả con trai, con bé An An mới mười tám! Vừa xinh đẹp, vừa có tài nấu ăn, tính cách còn hiền lành, người ta có thèm con không?”
“Con không có ý nói cô ta thích con, vậy còn thằng Ba nhà mình thì sao, quân khu này có bao nhiêu người nịnh hót mẹ, chẳng phải đều vì thằng Ba sao, nhỡ đâu cô ta cũng thế.” Sao mẹ già nhà anh ấy lại không phân biệt được người nhà với người ngoài vậy, chẳng lẽ bị bỏ bùa mê rồi à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT