Cậu ta cũng không thể nói rõ nó là thứ gì, nhưng cậu ta biết, Bảo Ý có một trái tim tinh khiết đơn thuần, Chu Gia Thuật sẽ không để ý đến việc cô tiếp xúc với ai, nhưng cậu sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có gan vấy bẩn sự thuần khiết của cô.
Đây cũng là đạo lý mà Từ Hành Tri ngộ ra sau vô số trận đòn tới mập mình.
Hồi còn nhỏ cậu ta với Lương Bảo ý có thể coi là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, chỉ một cái liếc mắt của cậu ta là Bảo Ý có thể đoán ra ngay cậu ra đang tính chơi khăm ai, hơn nữa còn là cộng sự hợp tác ăn ý với cậu ta.
Nhưng hai người quậy xong rồi, cậu ta sẽ bị đánh rất thảm.
Không phải lần nào cũng bị đánh, đôi khi cậu ta nghĩ chỉ cần không quậy banh nóc nhà là Chu Gia Thuật sẽ không để mắt tới, nhưng rõ ràng có mấy bận chuyện bé như con kiến, thế mà Chu Gia Thuật lại nổi giận.
Lúc đầu cậu ta nghĩ có lẽ là Chu Gia Thuật lâu lâu lên cơn, đến tận sau này ngẫm nghĩ cẩn thận cậu ta mới phát hiện ra, đùa giỡn thì thoải mái, nhưng một khi cậu ta có ác ý hay là suy nghĩ xấu xa nào, Chu Gia Thuật đều sẽ đánh cậu ta.
“Haizz…” Từ Hành Tri đặt vợt trên vai, đưa tay chống hông, xoay cổ chân khởi động tại chỗ, hếch mặt kiêu ngạo nói: “Triệu Lỗi, cược đi, nếu mày thua thì phải đi quanh sân thể dục hét to “tao là đồ ngu”, sao nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT