Khi Bảo Ý nghĩ đến những chuyện này, hình ảnh lóe lên trong đầu cô lại là dáng vẻ của Chu Gia Thuật mỗi khi hai vợ chồng chú Chu cãi vã nhau, cậu luôn im lặng, luôn dùng cách của người trưởng thành để giao tiếp với bố mẹ, nỗ lực giữ thái độ khách quan, bình tĩnh, công bằng để truyền đạt thái độ của mình đến bố mẹ: Chỉ cần bố mẹ êm ấm thì con không sao cả, bị câm cả đời cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng có lẽ là vì cậu quá bình tĩnh, quá chín chắn cho nên tất cả mọi người cảm thấy cậu đã đủ mạnh mẽ và lý trí.
Nhưng lạ thay Bảo Ý lại có cảm giác cậu sắp vỡ vụn, nỗ lực duy trì bình tĩnh kia thật ra chỉ là điềm báo cho sự sụp đổ, cậu không tìm thấy cách giải quyết, cho nên sợ hãi mình càng xen vào sẽ càng khiến chuyện thêm tồi tệ hơn, cho nên cậu không dám bày tỏ sự giận dữ, không dám ngang bướng, không dám chỉ thẳng tay lên trời hét to một câu để xả hết bức bối trong lòng, nói thẳng cho bố mẹ biết: Con chịu đủ rồi.
Cậu mới là người thiệt thòi lớn nhất trong sự cố này, nhưng lại phải cố gắng trấn an cảm xúc của bố mẹ.
Bởi vì cậu sợ nỗ lực duy trì bình tĩnh của bố mẹ rồi sẽ tan vỡ, cậu sợ thấy mẹ áy náy, cũng sợ thấy nỗi bất lực và bi thương của bố.
Nhưng mà cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.
Cuối cùng lóe lên trong đầu Bảo Ý là hành lang bệnh viện, hình ảnh Chu Gia Thuật chán chường khom lưng trên ghế dài, cậu lẳng lặng ngồi đó, cứ như xung quanh cậu có một vách ngăn, cô đơn và tịch mịch bao trùm lấy cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play