Tên cúng cơm của Bảo Ý là Bảo Bảo, nhưng càng gọi lại càng thấy sến súa, sau này bố mẹ cô không gọi thế nữa, còn các bạn học ai mà gọi Bảo Bảo là Bảo Ý cáu luôn, nhưng mỗi lần nghe cô Tĩnh gọi mình như thế, Bảo Ý luôn có cảm giác “người đẹp thích thì mình chiều”.
Nếu dựa theo lý luận được chắt lọc từ kinh nghiệm đọc tám trăm bộ tiểu thuyết ngôn tình của Thư Niệm, thì cô Tĩnh chính là kiểu mỹ nhân lạnh lùng kiên cường trong truyền thuyết, mà mỹ nhân thì sẽ không bao giờ khen người khác, nếu mỹ nhân dịu dàng với một người nào đó thì chính là thật lòng thích người đó, chứ không phải khách sáo.
Đồ Tĩnh đang vội cho nên không nói nhiều với cô, chỉ mỉm cười xoa đầu Bảo Ý: “Vào nhà chơi đi, hôm nào cô mời cháu ăn cơm sau nhé.”
Bảo Ý gật đầu cái rụp, nghĩ thầm Chu Gia Thuật không chỉ có vẻ ngoài giống cô Tĩnh mà tính tình cũng giống nốt. Ngoài mặt cứ lạnh lùng khiến người xung quanh có cảm giác khó tiếp cận, nhưng nếu thật sự thân thiết rồi sẽ phát hiện thật ra họ là người rất chân thành, rất ấm áp.
“Hẹn gặp lại cô ạ, cô đi đường cẩn thận, hôm nay phải thật vui vẻ nhé cô!”
Cảm xúc mù mịt bao trùm Đồ Tĩnh mấy hôm nay dường như đã được xua tan ít nhiều, bà ấy mỉm cười thật tươi, quay đầu vẫy tay tạm biệt Bảo Ý.
Rồi không nhịn được mà nghĩ, nếu Bảo Ý là con gái ruột của mình thì tốt quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT