Chu Gia Thuật đỡ lấy cô, hai tay vòng qua trước ngực cô, nhập chữ vào điện thoại đưa cô đọc: Cậu không sao chứ? Sao trông yếu ớt quá vậy, Liêu Đình Đình nói cậu đau bụng kinh dữ dội lắm.
Bảo Ý sợ cậu có gì muốn nói nên tập trung nhìn màn hình điện thoại, vô thức quên luôn xấu hổ, chưa chờ cậu đánh chữ xong cô đã ngắt ngang: “Không sao cả, mình đứng không vững, cậu đột nhiên nhích chân làm mình bị giật mình thôi.”
Cậu lại tiếp tục nhập chữ: Hôm nay trông cậu không vui, ngoại trừ đến kỳ sinh lí ra, thì còn nguyên nhân nào khác không.”
Bảo Ý: “Không có… Có lẽ là cảm thấy bản thân hơi… xui xẻo… một chút.”
Chu Gia Thuật đánh chữ: Còn gì nữa?
Là “nữa”, chứ không phải “còn không”, vì cậu chắc chắn cô vẫn còn nguyên nhân khác.
Bảo Ý lắc đầu: “Không còn nữa. Thật đó… Được rồi, có lẽ là vì mình thấy cậu nói có lý, là mình không đúng, mình luôn muốn làm bạn tốt của cậu, thậm chí còn muốn làm người bạn duy nhất của cậu, muốn cậu chỉ có một mình mình, cả hai chơi thân với nhau mãi mãi, không cho phép cậu có bí mật với mình…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT