Bảo Ý bèn cởi ra đưa cho cậu ta, Từ Hành Tri ném lên bàn ăn, sau đó nằm sấp lên cái ba lô, rên lên một tiếng đầy sung sướng: “Tớ không bao giờ thức đêm nữa! Quầng thâm mắt còn đậm hơn cả gấu trúc. Cậu hỏi cái gì? À, đúng đúng đúng, chuyện giữa con trai, con trai… Con trai không thể thức đêm, thức đêm sẽ bị thận hư, thận hư sẽ không thể… Á, gì cơ, cậu nói cái gì ? Anh Thuật bị gọi đi hả, cậu ta thì có gì để nói chứ, tớ nghi ngờ buổi sáng thức dậy cậu ta còn chẳng biết dùng tay thế nào kìa…”
Ban đầu Bảo Ý không hiểu gì nên nghe rất nghiêm túc, nghe một hồi cứ nghĩ cậu ta buồn ngủ nên nói nhăng nói cuội, nhưng nghe tới đây cô đã đánh hơi ra chút đỉnh rồi, nghiến răng nghiến lợi hét to hai tiếng, sau đó đấm mạnh cậu ta hai cái, đứng dậy bỏ đi.
“Không biết xấu hổ.”
Từ Hành Tri nghĩ thầm trong bụng thôi chuyến này ch.ết chắc rồi, nếu anh Thuật biết cậu ta lại kể chuyện bậy bạ cho Lương Bảo Ý, có khi nào lột da cậu ta luôn không. Từ Hành Tri bực bội vả miệng mấy cái, muốn chạy theo xin lỗi cô nhưng lúc này cậu ta đã mệt lả chẳng còn chút sức lực nào.
Thôi, ch.ết thì ch.ết vậy.
Công chúa sống trong tháp ngà, trước sau gì cũng phải đối mặt với nhân sinh thôi.
Từ Hành Tri ngáp to, đập đầu cái bốp xuống con gấu bông, rồi đánh một giấc ngon lành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT