Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Bảo Ý nói: “Đừng nói với bố mẹ tớ, họ sẽ lo đó.”
Từ nhỏ Bảo Ý đã là một cô bé tốt bụng, khi còn nhỏ từng gặp một bà cụ kéo một bé gái, Bảo Ý bèn gào to, kết quả bị đánh một cái, rồi bị đạp một cú cả người đập lên tảng đá, đến bây giờ đầu cô vẫn còn vết sẹo, ngày đó bố mẹ cô đều sợ đến hết hồn, ra lệnh cưỡng chế không cho cô lo chuyện bao đồng: “Có người lớn có cảnh sát, cái nguy hiểm gì đều không cần một đứa con nít như con chen vào.”
Tuy rằng Bảo Ý cảm thấy mình đã không còn nhỏ nữa, cộng thêm hôm nay cô rất vô tội, nhưng cô vẫn cảm thấy không cần gợi lên hồi ức không tốt trong lòng bố mẹ vẫn hơn.
Chu Gia Thuật dùng thủ ngữ hỏi cô: Vậy vết thương trên lưng cậu phải làm sao?
Một mình cô khó mà bôi thuốc được.
Bảo Ý tự hỏi một lát: “Cậu giúp mình nhé, cậu đã nhìn thấy bé vịt vàng của mình rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với mình.”
Chu Gia Thuật đánh nhẹ lên ót cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT