Nhưng càng cố gắng thế nào thì cơ thể vẫn mềm nhũn như sợi bún, cuối cùng Bảo Ý chỉ có thể nhìn cậu bằng ánh mắt ướt át.
Chu Gia Thuật biết mình gặp rắc rối rồi, nhưng cậu vẫn nhân lúc cháy nhà hôi của hôn cô một cái, nụ hôn này khác hẳn với những nụ hôn trước đây, nó nồng nhiệt, đầy khiêu khích, từ môi dần di chuyển đến vành tai, rồi xuống xương quai xanh, cuối cùng cậu cắn nhẹ cần cổ cô, sau đó vỗ về lưng cô ra hiệu: Nếu không dậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.
Bảo Ý vẫn khó thở, ngực phập phồng, hơi thở loạn xạ mất kiểm soát. Bị cậu vỗ hai cái làm cô tỉnh táo lại, nhanh chóng ngồi dậy, liên tục lùi về phía đầu giường, kéo chăn che kín người, co chân ôm gối, cách cậu nửa giường, nhìn cậu bằng ánh mắt ai oán.
Chu Gia Thuật không nhịn cười nổi nữa, cậu khom người cười nắc nẻ một hồi rồi giơ tay ra hiệu: Cậu đúng là vô lý mà Bảo Ý, là cậu bảo mình sờ cậu, là cậu ghẹo mình trước, sao cuối cùng lại thành mình bắt nạt cậu vậy? Cậu đừng trốn nữa, mình có cởi quần áo cậu đâu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Bảo Ý cũng lấy lại được âm thanh, cô kéo chăn xuống cãi lý: “Mà trong lòng cậu cởi rồi, cậu cởi bằng ánh mắt, nếu như cậu nói được chắc chắn cậu cởi bằng giọng luôn rồi. Dù sao thì linh hồn quần áo của mình đã bị cậu cởi sạch rồi, mình không thể tưởng nhớ cho sự trong trắng của bản thân sao?”
Chu Gia Thuật im lặng hồi lâu, rồi bật ngón tay cái như đáp lời cô.
Được thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT