Đồ Tĩnh đứng từ xa đã thấy Chu Uẩn Ninh đang ngồi trên một cái ghế trong góc, đưa tay che vết thương trên trán, miệng liên tục hít hà, ông ấy cận nặng, không có kính là không thấy đường, hai mắt híp chặt lại, mơ màng nhìn về phía trước.
Chủ tiệm cuống quít đi lấy hòm thuốc, Chu Gia Thuật lúi cúi tìm mắt kính giúp bố.
Ông ấy ngồi trên ghế một mình, trông vô cùng cô đơn.
Hốc mắt Đồ Tĩnh nóng rát, bà ấy bước vội đến, căng thẳng nắm tay chồng kiểm tra từ trên xuống dưới: “Sao lại thế này? Anh ngã chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không? Có khó chịu ở đâu không? Sao lại bị ngã.”
Chu Uẩn Ninh há miệng muốn nói nhưng đột nhiên phát hiện mình không cách nào chen lời vợ được, hơn nữa chẳng hiểu sao khi thấy vợ căng thẳng như vậy ông ấy lại lưu luyến sự quan tâm của vợ, đôi mắt ngập tràn đau thương, im lặng nhìn bà ấy.
Bảo Ý đứng bên thêm mắm dặm muối, đổ thêm dầu vào lửa: “Không sao đâu cô Tĩnh, cô đừng căng thẳng quá, chú Chu chỉ bị đập đầu nhẹ, hơi chóng mặt một chút, cháu thấy ngồi nghỉ một lúc là ổn thôi. Nhưng chắc là do sức khỏe chú Chu tệ quá đó, trời ơi, sao mà yếu như vậy chứ, trông chú tội nghiệp quá cô à.”
Sau đó cô đứng sau lưng Đồ Tĩnh điên cuồng đánh mắt ra hiệu cho Chu Uẩn Ninh, nghĩ thầm “chú Chu à, để tâm chút đi, tới lúc phát huy rồi đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT