Trong khung cảnh hỗn loạn, Bảo Ý gặm cây kẹo mút mà chị điều dưỡng cho, dựa vào vai Chu Gia Thuật, nghĩ đến cảnh gãy chân sẽ phải nghỉ học, hoặc là bố mẹ sẽ chở cô cùng cái chân què đến trường, thở ngắn than dài: “Tiêu mình rồi, trước khi cắt bột thì mình không thể lén đi mua que cay ăn được.”
Chu Gia Thuật nghe vậy thì im lặng, bởi vì cậu đã bị cô làm cứng họng rồi. Một lúc sau, cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với cô: Mình mua cho cậu.
Khi đó Bảo Ý vẫn chưa thông thạo ngôn ngữ ký hiệu, không hiểu cậu nói gì, chỉ nghĩ cậu an ủi cô, nhưng thấy vẻ mặt cậu nặng như đeo chì, thế là cô nắm lấy tay cậu: “Không sao, mình không sao đâu, bó bột không đau tý nào, nhưng mà chân mình mỏi lắm, hồi nãy lăn lộn dữ quá, vừa căng vừa tê.”
Vì thế Chu Gia Thuật đỡ cô ngồi ngay ngắn, sau đó đặt cái chân bó bột của cô lên đùi mình, rồi cụp mắt kiên nhẫn xoa bóp cho cô.
Bảo Ý vẫn nhớ khi đó nước mắt cô rơi tí tách, mếu máo nói: “Tiểu Thuật, chỉ có cậu tốt nhất thôi, sau này mình không bao giờ đi chơi với Từ Hành Tri nữa.”
Cậu ngẩng đầu liếc cô một cái, tựa như đang nói: Cậu nói được thì phải làm được đấy.
Chớp mắt một cái, chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT