Cho nên mỗi khi cả hai gặp vấn đề, cô luôn là người tha thứ cho cậu, một lần, rồi lại một lần.
Cô luôn là người mềm lòng trước.
Nhưng rõ ràng lần này không phải lỗi ở cô.
Chu Gia Thuật ơi là Chu Gia Thuật, mày muốn tiếp tục như thế này mãi sao?
Lần đầu, rồi lần thứ hai… Mày còn muốn bao nhiêu lần nữa, mày tự tin lần nào gặp chuyện cô ấy cũng đều sẽ tha thứ cho mày sao, mày nghĩ năng lượng của cô ấy tràn trề đến mức mặc mày tiêu xài thoải mái sao. Mà cho dù có thể, mày thật sự nhẫn tâm làm vậy ư?
Mỗi lần Bảo Ý nhắm nghiền mắt lại, thật ra trong lòng cô không quá sung sướng vì trả đũa được cậu, trước kia cô luôn nghĩ mình phải nhường nhịn cậu, sợ cậu bị ngó lơ, sợ cậu vì không thể nói chuyện mà phải dùng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp, mà cô – người duy nhất có thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu nhưng lại ngó lơ cậu, lo sợ cậu vì thế mà cảm thấy cô độc.
Nhưng mà thật ra sâu trong nội tâm cô lại nghĩ, không thể trò chuyện bình thường cũng chẳng phải vấn đề gì ghê gớm cả, tính cậu đã vốn ít nói, nhưng cậu có thể nghe được, có thể viết chữ, cho dù người khác không hiểu ngôn ngữ ký hiệu thì cậu cũng có thể dùng cử chỉ tay chân để biểu đạt ý muốn của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play