Nghe Tống Dư Quy nói xong, Cố Thanh sững sờ hồi lâu. Hắn và Tiểu Hạnh đã thành thân bốn năm nhưng vẫn chưa có tin vui. Phụ thân hắn từng xem qua cả hai, sức khỏe đều không có vấn đề gì, có lẽ là duyên phận chưa tới.
Mới thành thân, Tiểu Hạnh cũng rất lo lắng. Dù hắn đã an ủi rất nhiều nhưng cũng không có tác dụng rõ ràng. Cha mẹ hai bên cũng sợ tạo áp lực cho Liễu Hạnh nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện con cái trước mặt bọn họ. Nhưng dù không ai nói, Tiểu Hạnh vẫn biết cha mẹ hắn rất mong mỏi có một đứa cháu, vì vậy đã cố gắng rất nhiều, chỉ tiếc rằng vẫn chưa có kết quả.
Sau khi vào kinh, Liễu Hạnh bận rộn lo việc kinh doanh cửa hàng, dần dần cũng không quá để ý đến chuyện con cái nữa, còn Cố Thanh cũng không nhắc lại. Hắn vốn không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, vì trên đời cũng không ít người cả đời không thể sinh con. Quan trọng là hai người họ vẫn sống rất hòa hợp.
Vì vậy, khi nghe Tiểu Hạnh nói mấy ngày nay ăn uống không ngon, bọn họ chỉ nghĩ do trời quá nóng, chẳng ai nghĩ đến khả năng khác. Nhưng giờ nghe Tống Dư Quy nói vậy, hắn bất giác nhớ lại những dấu hiệu trước đó, đúng là có vài điểm tương đồng với những gì sách vở đã ghi chép.
Tống Dư Quy thấy Cố Thanh đứng sững bên xe hồi lâu, không chịu xuống, liền vén rèm xe nhìn ra thì thấy hắn đang ngẩn người.
“Cố huynh? Cố Thanh! Sao còn đứng đó ngẩn người? Đến nhà rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play