Quả nhiên, đúng như dự đoán, khi Tống Dư Quy về đến nhà thì đã là giờ Tuất. Cả ngày bận rộn ở Công Bộ, đồ ăn cũng không có gì đặc biệt, hắn miễn cưỡng ăn một chút để lót dạ. Buổi chiều ăn sớm, trên đường về nhà lại đói đến mức cồn cào.
Lâm Tri Thu hiểu rất rõ tính cách tướng công nhà mình. Hắn không phải kiểu người kén ăn, nhưng nếu không thích món gì thì sẽ ăn rất ít, chỉ đủ để không bị đói mà thôi.
Thấy hắn cuối cùng cũng về nhà, Lâm Tri Thu lập tức bảo phòng bếp mang đồ ăn lên. Bữa tối trước đó ăn ít, bây giờ chính y cũng thấy đói, nên dứt khoát ngồi xuống ăn cùng Tống Dư Quy.
Bánh Trôi thấy cả hai người đều ăn, liền không muốn bị bỏ lại. Nhóc vươn tay về phía Tống Dư Quy, ra hiệu mình cũng muốn ăn chung. Lâm Tri Thu buồn cười, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nhóc:
“Lúc tối con đã ăn cả một bát cơm đầy, còn có nhiều món khác nữa, mà vẫn còn đói sao?”
Thực ra, Bánh Trôi không đói bụng, chỉ là thấy cha và a cha đang ăn thì thèm, với lại cũng không muốn bị bỏ lại. Nhóc cảm thấy nếu cha và a cha ăn gì thì mình cũng phải có phần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT