Chiều hôm ấy, Lý Văn Hàn trở về nhà khi mặt trời đã ngả bóng về phía tây. Con đường làng vắng lặng khác thường, không một tiếng trẻ con đùa nghịch, không tiếng gà vịt xôn xao. Chỉ có gió xuân lướt qua những rặng tre, khẽ rít lên như tiếng thở dài. 
Vừa bước vào làng anh ta cảm thấy hơi lạ, người dân hôm nay hình như không được vui vẻ mấy nhìn ai cũng mang mác buồn. Phu lang anh hôm nay cũng không thấy ra đầu thôn đón anh, thường ngày anh về muộn thế này thì em ấy đã đứng đó đợi sẵn rồi. Thấy kỳ lạ nên anh cũng nhanh chóng chạy về nhà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, anh đã thấy Tử An ngồi co ro trên ghế trong nhà, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Đôi mắt y đỏ hoe, gương mặt tái nhợt như vừa chứng kiến điều gì kinh khủng. 
"Phu lang, sao thế?" Lý Văn Hàn đặt nhanh chiếc túi vải xuống, quỳ xuống bên cạnh. Anh đưa tay nâng cằm Tử An lên, ngón cái xoa nhẹ lên gò má lạnh ngắt và nước mắt còn đọng trên khóe mắt, lo lắng mà hỏi. “Ai làm em sợ vậy?”
Tử An run rẩy nắm lấy tay áo anh, giọng nói nghẹn ngào. "Phu tử, ở cánh đồng phía đầu thôn... có người chết! Bà Thạch Du ấy cùng la làng ta bà ấy chết rồi!" 
Nghe là có người chết ở đầu thôn, anh không khỏi suy nghĩ nhiều. Cảm giác như mọi việc khó hiểu trong ngày dường như đã được giải đáp.
Lý Văn Hàn chợt nhớ đến đàn quạ đen kịt buổi sáng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh kéo Tử An vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng, rồi hỏi kỹ càng “Em từ từ kể ta nghe. Bà ấy chết thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play