Hai ngày kể từ khi Lý Văn Hàn mất tích, không khí trong ngôi nhà nhỏ của Tử An như chìm vào một màn sương lạnh lẽo. Từng góc sân, từng vật dụng trong nhà từ chiếc gùi tre anh hay mang lên rừng, đến cuốn sách cũ kỹ anh thường đọc dưới hiên tất cả đều gợi nhắc về người phu tử mà Tử An yêu thương nhất.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là khoảng trống, như một vết dao cứa sâu vào lòng y.
Tử An ngồi bên lồng gà con, tay cầm nắm gạo vụn, nhưng chẳng buồn rắc xuống. Đám gà chíu chít đòi ăn, nhưng ánh mắt y chỉ vô hồn nhìn ra phía cổng, nơi bóng dáng Lý Văn Hàn vẫn chưa một lần xuất hiện trở lại. Nhìn tới mức thơ thẩn.
Trời hôm nay không mưa, nhưng gió xuân thổi qua mang theo cái lạnh buốt thấu xương, như muốn cuốn đi chút hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng y.
Cha mẹ Tử An vẫn thường xuyên qua thăm, mang theo ít cháo nóng.
Trưởng thôn cũng ghé qua mỗi ngày, đôi mắt già nua đầy lo lắng, hỏi han tình hình và động viên y vài câu. “Tử An, đừng nghĩ ngợi nhiều, chúng ta vẫn đang tìm. Phu tử của cháu là người tốt, trời sẽ phù hộ.” Nhưng những lời an ủi ấy, với Tử An, chỉ như gió thoảng qua tai. Y gật đầu đáp lễ, nhưng trong lòng chẳng thể nào nguôi ngoai nỗi bất an.
Đến ngày thứ hai, lời ra tiếng vào trong thôn bắt đầu rộ lên. Những người này, vốn chẳng ưa gì Tử An từ ngày y lấy chồng, giờ thấy y rơi vào cảnh ngặt nghèo thì càng được dịp buông lời cay độc. Họ tụm năm tụm ba dưới gốc cây ganynhaf Đăng Khải, vừa nhai trầu vừa xỉa xói không chút kiêng dè.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT