Cô Thành lạnh lùng mang theo hộp bánh ngọt rời khỏi nhà bếp.
Đinh Tư Nguyệt cũng đi theo, còn cố ý giúp anh chuẩn bị thêm một bộ dao nĩa bạc, trong mắt mang theo sự khích lệ không thể giải thích được: “Tiểu Ý, em mau đi chăm sóc anh Cô đi!”
Đúng vậy, cô càng tàn nhẫn thì tôi mới có thể chữa lành cho anh ấy được ~
Cô Thành: ?
Lúc trở lại tòa nhà, đám người xem náo nhiệt bên ngoài phòng bệnh không đủ tư cách vào thăm đã bị người giúp việc nhà họ Cô mời đến phòng tiệc chờ bữa tối.
Cô Thành bước đến phòng bệnh thì nhìn thấy mẹ ruột Tống Lam từ trong phòng bệnh đi ra.
Tống Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, thương hiệu trang sức mà bà sáng lập là một thương hiệu lâu đời trong nước. Sau khi Cô Thành xảy ra chuyện, bà và ông Cô cùng nhau chống đỡ tập đoàn, cân bằng mối quan hệ trong nhà họ Cô.
Nhưng cho dù đổ bao nhiêu tài lực vật lực thì Cô Thành vẫn không thể tỉnh lại, điều này đã khiến một số người trong Cô thị bắt đầu rục rịch.
Tống Lam khép cửa lại, cúi đầu lau khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy “Ninh Ý” đang đi tới.
Bà che giấu biểu cảm trên mặt, nhẹ nhàng gật đầu: “Đến rồi à?”
Cô Thành dừng bước, từ khi hoán đổi thân thể đến nay, cảm giác lạnh lùng và u ấm mới hơi tiêu tan: “…Mẹ.”
Tống Lam hơi ngẩn người, bà không ngờ con dâu lại gọi mình là “Mẹ” thân thiết đến vậy.
Cô Thành nhìn ra được, tuy rằng Tống Lam vẫn đoan trang xinh đẹp như trước, nhưng trên khuôn mặt đã không thể che giấu vẻ tiều tụy.
Tống Lam lấy lại tinh thần, nhìn thấy bánh ngọt trên tay anh nên lên tiếng hỏi: “Đây là...”
Người giúp việc và hộ lý sẽ thường xuyên đặt một ít đồ ăn trong phòng bệnh của Cô Thành xem như để có chút sức sống. Chẳng lẽ con dâu lại chu đáo như vậy sao? Thế mà bà còn lo lắng trong lòng cô có oán niệm…
Cô Thành cũng cúi đầu nhìn, nhớ tới lý do mình phải mang bánh ngọt nên sắc mặt tối sầm lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Mặc dù hiện tại không thể nói cho Tống Lam biết chuyện hoán đổi thân thể ly kỳ này, nhưng anh có thể mở đường trước, từ từ thể hiện tính cách của Ninh Ý để ngày anh trở về có thể thuận lợi ly hôn.
Vì thế Cô Thành thản nhiên nói: “Ồ, những thứ này đều là con tự lấy để ăn.”
Chỉ còn thiếu viết bốn chữ “Ham ăn biếng làm” lên trên mặt thôi.
Tống Lam sững sờ. Con bé này cũng thẳng thắn quá nhỉ?
Bà đã sống trong hào môn rất lâu, quen nhìn đám thiên kim muôn hình muôn vẻ. Ngược lại, bà thích thú một số cô gái không giả vờ mà sống đúng với bản tính thật của mình hơn.
Đứa nhỏ Ninh Ý này nhìn không tệ, nếu như có thể chịu đựng được một ít khảo nghiệm nhỏ thì nhà họ Cô bọn họ nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với con dâu mình.
“Đi ăn đi.” Tống Lam nở nụ cười hiền hậu: “Nhớ chừa bụng để ăn tiệc tối.”
Cô Thành: “…?”
Tại sao trông có vẻ hài lòng thế?
Ninh Ý nằm trên giường lại vui vẻ nheo mắt, sau đó mới tỉnh lại.
…Đồ ăn tới rồi!
“Chồng ~ ơi ~” Cô gọi trong đầu.
Lúc này Cô Thành vừa mới đi tới bên giường, dừng lại xác nhận cô không chảy nước miếng đầy mặt mình.
Nghe vậy, bước chân dừng lại.
Sao nhận thức của cô lại nhạy bén đến thế?
Rõ ràng thân thể của anh chỉ có thể cảm nhận được một chút dao động không khí cực nhỏ.
Cô Thành bình tĩnh hỏi: “Hiện tại cô có thể đổi lại không?”
Thái độ của Ninh Ý rất tốt: “Vẫn chưa.” Nhưng vì bánh ngọt nên đang rất cố gắng.
Cô Thành nhìn về phía đồng hồ trên tường, nheo mắt tính toán thời gian.
Hôm nay bọn họ hoán đổi tổng cộng ba lần, lần đầu tiên và lần thứ hai là một lần hoán đổi hoàn chỉnh qua lại. Sau lần thứ ba đến nay đã khoảng gần hai tiếng.
Anh cần nhanh chóng tìm hiểu các quy luật và hạn chế hoán đổi thân thể, như vậy mới đạt được nhiều quyền chủ động hơn.
Có lẽ, đây cũng là bước ngoặt quan trọng để anh thoát khỏi trạng thái thực vật.
“Không sao đâu chồng ơi.” Ninh Ý đang nằm ngửa và nói với chất giọng vô cùng thâm tình: “Hiện tại nếu chuyện hoán đổi đã diễn ra, vì anh, em sẵn sàng chịu đựng đau khổ nằm ở đây, đổi lấy tự do của anh.”
Dù sao mục tiêu lớn nhất của cô hiện tại là ăn ngon ngủ yên! Bớt chút thời gian dùng kỹ năng mạt thế toàn diện của mình để đếm tiền, chờ đến khi lão đại tỉnh lại, mình cũng không đến mức bị phản sát mà trở tay không kịp.
Cô Thành nghe vậy nhếch môi, nhưng trong mắt lại không có bất kỳ ý cười nào: Giả dối!
Một lát sau, năng lực hoán đổi của Ninh Ý đã trở lại bình thường.
Cô Thành âm thầm ghi nhớ, lần này thời gian phục hồi ước chừng khoảng hai giờ mười lăm phút.
Chỉ là anh nghĩ sau khi đổi lại về thân thể thì mình cũng đã sớm quen thuộc, nhưng khi trở lại trạng thái im lặng kia, anh lại cảm nhận được một nỗi bức bối không thể kiềm chế được.
Sau một thời gian ngắn trải nghiệm tự do, bóng tối càng trở nên khó chịu hơn.
Mà Ninh Ý sau khi trở lại thân thể của bản thân thì cũng không nói thêm lời nào nữa.
Quả nhiên, bản chất con người vốn là ích kỷ.
Anh cũng vậy.
Cô Thành bị vây trong bóng đêm tĩnh mịch, tính tình càng lạnh lùng hơn: “Này.”
Đối diện không trả lời.
Bóng tối yên tĩnh giống như thủy triều vô hạn, Cô Thành đột nhiên sinh ra một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ việc hoán đổi thân thể lấy lại tự do chỉ là do anh bị nhốt nên khiến tinh thần thất thường và gây ra ảo giác sao?
“…Này.” Giọng nói của Cô Thành vô cùng lạnh lùng: “Cô…”
“Thứ nhất, tôi không tên là này.”
Cuối cùng giọng nói của cô cũng vang lên: “Thứ hai, tôi đang ăn bánh ngọt.” Giọng nói của Ninh Ý hơi mơ hồ: “Chồng đang thấy cô đơn sao? Muốn nghe âm thanh ăn uống không?”
Ninh Ý là người luôn rất sùng bái việc ăn uống.
Nhà họ Cô không hổ là một gia đình giàu có hàng đầu, tay nghề làm đồ ngọt của đầu bếp tương đối ngon, mùi vị ngọt nhẹ tràn ngập khắp khoang miệng, sau đó là cốt bánh ngọt mềm nhũn đặc sệt khiến dopamine của cô điên cuồng tiết ra.
Ninh Ý hào phóng chia sẻ niềm vui với người chồng đang trong tình trạng sống thực vật: “Măm măm măm.”
Lần này tới lượt Cô Thành rơi vào yên lặng.
Ninh Ý tiếp tục: “Bẹp bẹp bẹp.”
Cô Thành: “...”
Ninh Ý: “Đợi bữa tối tôi sẽ tiếp tục phát sóng trực tiếp cho anh nghe, chồng cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh cảm thấy cô đơn.”
“... Được rồi.” Cô Thành lạnh lùng nói: “Im miệng.”
Hôm nay để chiêu đãi những hào môn và người nổi tiếng sắp tới, nhà họ Cô sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ trong phòng tiệc vào buổi tối.
Sau khi ăn xong miếng bánh kia, Ninh Ý bắt đầu có hứng thú với bữa tối của nhà họ Cô.
Trong cốt truyện gốc, đây cũng là một chi tiết quan trọng. Bởi vì đây là lần đầu tiên nguyên chủ tham gia loại dạ tiệc của xã hội thượng lưu này, tự ti nhát gan không dám nói chuyện, bị nữ chủ sủng văn tự tin hào phóng kéo vào nhóm. Sau khi trở về tâm lý càng thêm vặn vẹo, ngược đãi gấp đôi, cũng là khởi đầu cho cái chết sau này của cô.
Ninh Ý lại đi soi gương trước khi rời khỏi phòng bệnh.
Quả nhiên, sau một giấc ngủ ngon, cô càng cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái. Ở mạt thế, cô ngủ không sâu, ăn uống không ngon, tuy rằng ngũ quan vẫn như cũ, nhưng nhan sắc đã giảm đi rất nhiều. Lúc này cả người Ninh Ý đều giãn ra, trên gương mặt tinh xảo có vẻ đẹp của sự lười biếng.
Lớn lên thế này có gì mà phải tự ti chứ?
Quả nhiên đây là một cốt truyện không có não, sao có thể hòa nhập với các zombie được?
Lúc Ninh Ý đẩy cửa đi vào phòng tiệc, cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực khiến ánh mắt mọi người đều vô thức tập trung vào cô…
Giờ phút này, trên người Ninh Ý không còn khí chất lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, có sức hấp dẫn tự nhiên, dáng đi của cô rất ngay thẳng, khiến người ta không tự chủ mà chú ý tới, hóa ra thân hình của cô lại cao gầy, eo thon, chân dài đến vậy…
Tuy nhiên ở trong hào môn, chỉ có bề ngoài thôi thì vô dụng.
Chiếc bàn dài trong phòng tiệc đã chật kín người, trong giới hào môn phân biệt đẳng cấp rất rõ ràng, gia thế, vị trí, tất cả đều có một thứ hạng nhất định.
Mà thứ hạng của Ninh Ý chắc chắn là thấp nhất trong số những người thấp kém.
Cô hỏi Cô Thành ở trong đầu: “Chồng ơi, anh nói xem tôi nên ngồi ở đâu?”
Cô Thành đã rất quen thuộc với những loại tình huống này, trong lòng dâng lên ác ý, lạnh lùng đề nghị: “Cô cứ ngồi ở vị trí gần chủ tọa nhất.”
Ninh Ý lập tức vỗ tay tán thành: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Đó là nơi gần các món chính nhất.
Cô Thành lạnh lùng cười nhạo.
Ninh Ý vừa ngồi xuống, ánh mắt của những người có mặt càng tập trung vào cô. Người đàn ông ngồi đối diện nhìn Ninh Ý một lượt từ trên xuống dưới: “Đi xuống phía sau đi, cô ngồi đây mà không thấy xấu hổ à?”
Đinh Tư Nguyệt nghe câu này thì nhanh chóng nhẹ nhàng tới ứng cứu: “Xin lỗi chú Cô, em gái của cháu chưa bao giờ tham gia loại tiệc này nên không hiểu quy củ, cháu sẽ dẫn con bé đến ngồi ở vị trí khác…”
Hành động của cô ta đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nếu là nguyên chủ, lúc này nhất định đã chán nản đứng lên, nhưng Ninh Ý vẫn bình tĩnh, đôi mắt gợi lên một hình vòng cung xinh đẹp.
“Sao vậy?” Cô tỏ ra bản thân rất thoải mái, nói: “Vợ của Cô Thành lại không được ngồi ở đây sao?”
Sảnh tiệc rơi vào im lặng.
Sắc mặt Đinh Tư Nguyệt trở nên cứng đờ, còn Cô Chí Tùng vừa mới nói chuyện cũng đột nhiên nghẹn lời.
Bọn họ có thể tùy ý bắt nạt một người quê mùa từ dưới nông thôn lên như Ninh Ý, nhưng nếu mang theo tên Cô Thành thì ai dám đây?
Đây là nhà họ Cô, không ai dám phản bác những lời này, cho dù hiện tại người đàn ông kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh thì tên của anh chính là quy tắc.
Ninh Ý không cảm thấy xấu hổ khi mượn danh của lão đại, càng không có cảm giác tội lỗi về mặt đạo đức.
Hì hì. Cô vui vẻ mới là quan trọng nhất ^-^
Mà ở xa, khi Tống Lam chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt cũng lộ ra vài phần tán thưởng… Đúng vậy, vợ của Cô Thành, con dâu của nhà họ Cô bọn họ vốn nên tự tin như vậy!
Tống Lam ngồi trên ghế chủ tọa phát biểu ngắn gọn, cảm ơn mọi người đã quan tâm tới Cô Thành, nhưng không đề cập đến tình huống cụ thể của anh.
Sau đó, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Bữa tiệc tối theo phong cách Trung Hoa và phương Tây, với những món ăn tinh tế và thơm phức mũi. Ninh Ý phát hiện ngồi ở vị trí này vô cùng thuận tiện, nhanh tay, nhanh mắt, dễ dàng gắp được thức ăn.
Vì để báo đáp ân tình của Cô Thành, cô còn cố ý bắt chuyện với anh: “Chồng ơi, anh không ăn được, vậy để tôi giới thiệu từng món cho anh nhé ^3^”
Cô Thành: “...”
“Hiện tại trước mặt là gan ngỗng áp chảo, tôi sẽ ăn một lần mười miếng.”
Cô Thành vô cùng thờ ơ, nhưng cũng không lên tiếng cắt ngang.
Mà bạn thân ngồi bên cạnh Đinh Tư Nguyệt lại nghiến răng nói: “Cô ta cứ thoải mái ngồi ở đó ăn sao? Da mặt thật dày.”
Sắc mặt của Đinh Tư Nguyệt cũng không tốt, nhưng qua vài giây, cô ta đã mỉm cười thần bí.
Tính cách của Ninh Ý có sự thay đổi lớn như vậy, chỉ có một lời giải thích… nhất định là vì cô đã ngược đãi anh Cô, khiến mình có cảm giác đứng trên đầu người khác! Nếu không sao cô lại bình tĩnh thoải mái đến thế?
Xem ra cô ta phải nhanh chóng tìm kiếm cơ hội đến thăm hỏi, anh Cô trong bóng tối vẫn đang chờ mình đến giải cứu!
Vì thế Đinh Tư Nguyệt ưu nhã đứng dậy, giơ ly rượu lên: “Dì Tống Lam, con muốn nhân cơ hội hôm nay để mời tất cả mọi người, tuần sau đến nhà họ Đinh tham gia tiệc chào đón con về nhà.”
Mọi người đang ngồi ở đây đều vô cùng hâm mộ.
“Quào, không hổ là thiên kim nhà họ Đinh nâng trong lòng bàn tay ~”
“Người nhà thật cưng chiều cô, Nguyệt Nguyệt!”
Đinh Tư Nguyệt nhìn về phía Ninh Ý đang cúi đầu ăn, nhẹ nhàng thở dài: “Mọi người cũng biết, tôi đã chiếm dụng thân phận của em gái nhiều năm, thật ra trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn và lo lắng. Cho nên Tiểu Ý, em…em sẽ đến tham gia chứ?”
Bình thường mà nói không có thiên kim giả nào chịu thừa nhận bản thân là tu hú chiếm tổ chim cả, nhưng Đinh Tư Nguyệt lại không giống vậy, mặc dù cô ta là thiên kim giả, nhưng có người nhà còn tài giỏi hơn, cho nên cô ta có thể thản nhiên nói ra, thậm chí còn cảm thấy bản thân xuất chúng.
Ninh Ý dành chút thời gian nhìn về phía cô ta.
Lời này của Đinh Tư Nguyệt đúng là từng câu từng chữ giẫm lên điểm đau của nguyên chủ…Nếu nói sẵn lòng đi, nhưng lúc cô được đón về nhà họ Ninh, đừng nói là tiệc hoan nghênh, cha mẹ ruột cũng không nói với cô lời nào, sao cô có thể chịu đựng được khi nhìn thấy bộ dạng được cưng chìu của Đinh Tư Nguyệt ở nhà mới? Còn nếu nói không đi thì có nghĩa là trong lòng có oán hận và không đủ rộng lượng, Đinh Tư Nguyệt cũng đã chủ động lấy lòng mà cô lại chẳng biết điều.
Chẳng trách trong cốt truyện, tâm lý của nguyên chủ lại vặn vẹo đến mức xé một cái lỗ trên khăn trải bàn dưới bàn ăn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn qua, chờ đợi câu trả lời của Ninh Ý.
“Được.” Ninh Ý gật đầu cười, lại hỏi một vấn đề mà mình đang quan tâm: “Vậy bữa cơm mà chị mời có đạt tới tiêu chuẩn tiệc tối hôm nay của nhà họ Cô không?”
Đinh Tư Nguyệt sửng sốt.
Tống Lam cũng nhìn sang.
Đinh Tư Nguyệt tuyệt đối không ngờ Ninh Ý lại ném cho cô ta một câu hỏi khó trả lời đến vậy?
Nếu nói đương nhiên tốt hơn nhà họ Cô thì sẽ trở thành mình xem nhẹ nhà họ Cô, Tống Lam nhất định sẽ không hài lòng với cô ta, vậy sao cô ta có thể đi thăm anh Cô được? Nhưng nếu nói không tốt bằng nhà họ Cô thì nên giải thích thế nào với thái độ tự tin mời mọi người vừa rồi, cô ta vừa nhận được sự ngưỡng mộ nữa đấy?
…Vừa rồi khiêu khích cô ta và Cố Tắc Ngụ, hiện tại lại gài bẫy cô ta, sao Ninh Ý lại có tâm kế đến vậy?!
Đinh Tư Nguyệt cuối cùng đành phải lắp bắp nói: “Đương, đương nhiên, nhà chị sẽ cố gắng.”
Ninh Ý gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “Vậy chị hãy cố gắng lên.”
Gương mặt của Đinh Tư Nguyệt suýt chút nữa xanh mét.
Ninh Ý dựa vào cái gì mà bày ra thái độ này?! Chỉ dựa vào việc sau lưng có anh Cô để mặc cho cô ngược đãi sao?
Chờ sau khi mình chữa lành cho anh Cô, giúp anh quật cường trở lại, cô ta sẽ chờ xem kết cục bi thảm của Ninh Ý! ( truyện trên app T Y T )
Ninh Ý mặc kệ nữ chủ đang xanh mặt, cô ăn một miếng cá nướng húng quế.
Sau đó, cô vô cùng hài lòng nói với Cô Thành: “Chồng ơi, anh có muốn ăn không? Muốn ăn thì cứ nói.”
Giọng nói của Cô Thành vô cùng lạnh lùng: “Tôi kiêng dầu mỡ, kiêng kỵ thức ăn mặn.”
Giọng điệu của Ninh Ý đầy cưng chìu: “Anh đang nói lẫy, tôi không tin.”
Cô Thành: “...”
Anh dựa vào bình dinh dưỡng sống suốt ba năm, không cách nào tiếp nhận tất cả mùi vị tanh và nhiều dầu mỡ.
Lý do Cô Thành không cắt ngang lời của cô là vì giới hào môn từ trước đến nay luôn dối trá, trong những trường hợp xã giao như bữa tiệc tối này, người thật sự im lặng cúi đầu ăn cơm giống Ninh Ý nhất định là người bị ruồng bỏ.
Trực giác đen tối nhất trong lòng Cô Thành nói cho anh biết, chỉ khi tình hình của Ninh Ý càng kém thì cơ hội hoán đổi thân thể với cô mới có thể càng nhiều, đúng không?
Cô Thành thấp giọng ác ý hỏi: “Ăn ngon không?”
Ninh Ý đang chờ món chính cuối cùng của bữa tiệc tối hôm nay, thịt kho Ô Cực Phẩm của Kim Hoa.
Sau khi đưa lên lóng lánh trong suốt, màu sắc của thịt kho quả thực giống như tác phẩm nghệ thuật.
“Ngon chứ!” Ninh Ý vui vẻ đưa miếng thịt vào miệng, không chút do dự mời gọi: “Thật muốn để anh đến đây nếm thử, chồng ơi.”
Vừa dứt lời, một sợi tóc của cô bị gió thổi bay.
Một giây sau, linh hồn của Cô Thành đã bị đưa đến đây.
Cô Thành: “...”
Ninh Ý: “???”
Cô chỉ khách sáo thôi, không phải thật sự muốn hoán đổi đâu?
Ở bên kia, Cô Thành mặt không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trong miệng nhét một miếng thịt kho tàu béo ngậy, suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Đinh Tư Nguyệt vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm lỗi sai của ‘Ninh Ý’. Lần này thật vất vả mới túm lấy được, nhanh chóng chạy đến dạy bảo: “Ôi em gái, em không hiểu lễ nghi bàn ăn, vẫn nên để chị dạy em…”
Cô Thành hít sâu một hơi, cố nén cơn buồn nôn rồi cầm khăn ăn lên, dùng ngón tay thon dài khéo léo gấp lại, nhẹ nhàng lau đi vết dầu trên môi.
Mỗi một động tác đều vô cùng ưu nhã.
Sau đó dùng hàm dưỡng cả đời để ăn hết miếng thịt béo kia.
Biểu cảm như vừa ăn phải phân vậy.
Ninh Ý.
Cô giỏi lắm.