Nhạc Yến Bình nhìn anh múa bút thành văn.
Nhạc Yến Bình tiếp tục nhìn anh múa bút thành văn.
Nhạc Yến Bình từ lúc trò chơi bắt đầu vẫn luôn nhìn anh múa bút thành văn.
Cái tần suất này thực sự làm Tiêu Sách sinh ra một loại ảo giác không phải chính mình đang khoa tay múa chân miêu tả hai chữ, mà chính là hai ngàn chữ a.
Vì thế anh dừng động tác, cảm thấy chính mình vẫn cần xác nhận một chút:
“Tiểu......... Tiểu Nhạc, cậu thực sự biết đáp án sao.”
Nhạc Yến Bình đưa ánh mắt đầy ý an tâm nhìn anh. Cậu có thể từ nhất cử nhất động mà phỏng đoán ra thánh ý, chẳng lẽ chỉ mới bốn chữ mà còn làm khó được cậu sao?
Tự tin hạ xuống nét bút cuối cùng, Nhạc Yến Bình nhìn Tiêu Sách, trong ánh mắt loé lên chút chờ mong.
Cậu viết đến thật sự vui vẻ. Tiêu Sách bỗng nhiên ý thức được điểm này.
Cho dù Tiêu Sách biết, cách chính xác nhất lúc này là trước xem cậu bạn nhỏ viết cái gì để còn giải quyết.
Nhưng nhân gia dùng ánh mắt lấp lánh đáng yêu mà nhìn anh, anh còn có thể làm gì đây?
Tiêu Sách quyết đoán lựa chọn bao dung: “Được, vậy chúng ta tiếp tục." Thôi, dù gì thắng thua với anh cũng không quan trọng, chỉ cần bạn nhỏ chơi vui vẻ là được.
Anh không vội, làn đạn lại rất gấp.
[ Trời ơi, rốt cuộc Nhạc Yến Bình đang viết cái gì vậy!!! Làm ơn đừng kéo nam thần của tôi xuống nước! ]
[ Khó thế này, Tạ Chiết Y đúng được tám câu. Nhạc Yến Bình liệu có thể làm đúng được năm câu không? ]
[ Không chắc đâu, nhưng vừa rồi Nhạc Yến Bình giải thích nghe cũng hợp lý mà ]
[ Thật đấy, mọi người không thấy những lần khác cậu ta tham gia chương trình đều thể hiện rất kém sao? Phần lớn chắc chỉ là bỏ tiền mua kịch bản thôi ]
[ Nếu nam thần của tôi được ghép đội với Tạ Chiết Y thì tốt biết bao. Hu hu, CP Trắc Dực của tôi! Đồ rác rưởi Nhạc Yến Bình, hủy CP của tôi, cút đi cho tôi nhờ! ]
Đáng tiếc, bất kể người khác có khó chịu đến đâu, Nhạc Yến Bình vẫn không tự giác là mình đang ở trung tâm cơn bão dư luận.
Cậu chỉ chuyên chú nhìn về phía Tiêu Sách, không để ý đến ánh mắt của người khác cũng như tiếng ồn ào huyên náo xung quanh. Sau niềm vui nhỏ nhoi khi quay lại công việc quen thuộc, thứ còn lại trong lòng hắn là cảm giác bình yên, lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến thế giới này.
Ánh mắt của cậu cuối cùng cũng tìm được một nơi để dừng lại, giống như chiếc lục bình trôi nổi trên mặt nước, nay đã tìm thấy mảnh đất để cắm rễ.
Chỉ khi nghe Tiêu Sách nói: “Được rồi” Nhạc Yến Bình mới bàng hoàng dừng bút. Nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Tiêu Sách, như thể trong cả thế giới này, chỉ còn lại một mình anh ấy.
Loại ánh mắt tràn đầy cảm xúc chỉ dành riêng cho mình... Tiêu Sách nhìn, bất giác cảm thấy trong lòng khẽ run lên.
“Được rồi, nhóm thứ hai đã hoàn thành trả lời câu hỏi. Tiểu Nhạc, có thể mở phiếu trả lời của cậu ra rồi.”
Giọng nói của Sầm Khê kéo Nhạc Yến Bình từ trạng thái mơ hồ trở về thực tại. Cậu khẽ đáp lại một tiếng, cúi đầu mở phiếu trả lời của mình ra.
Không hiểu sao, khi ánh mắt Nhạc Yến Bình rời khỏi mình, Tiêu Sách lại cảm thấy mất mát kỳ lạ. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cảm xúc không tên trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn lên màn hình phía trước.
Để đảm bảo mọi người đều có thể theo dõi, máy quay đã tận tụy ghi lại đáp án của Nhạc Yến Bình và chiếu rõ ràng lên màn hình lớn.
“Hít!”
Âm thanh như ai đó hít vào một hơi lạnh vang lên, cả trường quay dường như ngưng đọng trong giây lát. Ngay cả những dòng bình luận trực tuyến cũng tạm dừng, hồi lâu sau mới có một câu đơn giản nhưng đầy biểu cảm lướt qua: [ Ngọa tào ]
Tiêu Sách nhìn dòng chữ đầu tiên trên tờ giấy, trong lòng cũng không khỏi dấy lên cảm giác kinh ngạc.
Đó là một nét chữ cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt, từng chữ được viết với bố cục tinh tế, bút pháp mạnh mẽ nhưng chính xác. Nhìn thoáng qua, dòng chữ ấy không khác gì được in từ máy, khiến người ta khó mà tin rằng nó được viết tay, hơn nữa lại bằng một cây bút ký hiệu.
Sầm Khê kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Nhạc, nét chữ của cậu đẹp thật đấy! Có phải từ nhỏ đã luyện không? Chắc phải bỏ ra không ít công sức nhỉ?”
Nhạc Yến Bình mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, khiêm tốn đáp: “Cũng tạm thôi.”
Thực sự mà nói, để đạt được mức độ này, cậu đã phải luyện tập miệt mài suốt cả mười năm. Tiểu Nhạc đại nhân mới không nói, như vậy mắt mặt lắm.
"Đáng tiếc, phần này của chúng tôi không phải là phần so sánh cách trình bày." Sầm Khê thật sự cảm thấy đáng tiếc, bởi vì đáp án của Nhạc Yến Bình được viết quá đẹp, gần như đạt đến một mức độ hoàn hảo chưa từng có.
Trong tình huống như vậy, nội dung thực sự của đáp án dường như không còn quan trọng nữa. Nhưng trò chơi vẫn là trò chơi, bất kể thế nào cũng phải tuân theo quy tắc. “Vậy thì, chúng ta cùng xem đáp án của Tiểu Nhạc nào...”
Một? Chờ đã, sao câu này lại không thấy rõ thông tin?
[ Thì đúng rồi, chữ có đẹp thế nào đi nữa, bản chất vẫn là viết bừa thôi ]
Nắm được nhược điểm mới, nhóm anti bắt đầu hào hứng, nhưng lần này họ không tìm thấy bất kỳ bình luận nào phụ họa như họ tưởng tượng.
[ Này, trước đã, tôi nghĩ tốt nhất là xem kỹ lại rồi hãy nói (cười mỉm.jpg) ]
Trên sân khấu, Nhạc Yến Bình nhẹ nhàng kéo góc áo của Sầm Khê, chỉ về phía bên phải, rồi nói: “Thầy Sầm, từ đây, bắt đầu đọc từ chỗ này đi xuống.”
Sầm Khê: ...Thật sự nghiêm túc à.
Anh ấy hắng giọng để che giấu sự bối rối của mình, rồi mới bắt đầu đọc tiếp từ điểm mà Nhạc Yến Bình đã chỉ.
“Sách nói: khoanh tay ôm tròn trước ngực, tay trái cầm đồ, tay phải chỉ về phía trước, giống như đang khuấy nồi, ý nói đến việc nấu nướng, dáng vẻ thong dong, nhàn hạ. Lại nói về người trị thủy, đó là Quách Nhàn.”
“Sách nói: Thời Tấn, hoàng đế trị thủy là Thái Tổ Tiêu Cảnh Chi.”
“Sách...”
“Sách nói: Năm Càn An thứ chín. Tay phải chỉ về phía bắc, lại mô phỏng tình trạng giao tranh của quân đội, ý nói đến chiến tranh. Đông năm Càn An thứ chín, Hung Nô khởi binh gây hấn, hoàng đế phái Uy Viễn tướng quân Vệ Dung đến đối phó, ba tháng sau đánh bại hoàn toàn, Hung Nô thua trận lớn, phải rút lui về ngoài Nhạn Môn Quan. Trận này được gọi là Nhạn Môn đại thắng. Do đó, sách không phải là lời người nói bừa, mà là tượng trưng cho chiến thắng Nhạn Môn.”
Sau khi đọc xong toàn bộ, Sầm Khê nhất thời á khẩu.
Ách.... Sao không nói được lời nào nữa vậy?
Là người duy nhất trong toàn trường không biết đáp án, bầu không khí đột nhiên ngưng trọng đã khiến Nhạc Yến Bình, vốn đầy tự tin, bất giác cụp mắt xuống. Cậu cẩn thận nhìn trái rồi nhìn phải, từ ánh mắt mở to kinh ngạc của Đường Vãn Vãn đến ngón tay siết chặt hơi tái của Tạ Chiết Y.
Sau khi quan sát một vòng, cậu không nhịn được lén lút chọc chọc Tiêu Sách, nhỏ giọng hỏi:“ Tôi trả lời đúng không?”
Cậu chính là đang đáng cược tôn nghiêm của "Khởi Cư Lệnh" a!
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của tiểu hài tử ấy khẽ chớp, ngước lên nhìn Tiêu Sách với vẻ đáng thương khó tả, khiến người khác bất giác mềm lòng.
Tiêu Sách cố nén cảm giác muốn đưa tay xoa đầu Nhạc Yến Bình, mỉm cười dịu dàng, làm một khẩu hình rõ ràng __ Yên tâm. Sau đó, anh phá vỡ bầu không khí im lặng bằng giọng điệu thoải mái:
“Thầy Sầm, tôi nghĩ chúng ta có thể công bố kết quả rồi chứ?”
Sầm Khê như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bật cười: “Ai nha, nhìn tôi này, Tiểu Nhạc viết quá đẹp, đẹp đến mức làm tôi quên mất chuyện chính. Như vậy, chúng ta hãy cùng chúc mừng...”
Anh cố tình ngừng lại một chút, như muốn tạo sự hồi hộp. Đến khi ánh mắt trông mong của Nhạc Yến Bình dừng lại trên người mình, Sầm Khê mỉm cười tiếp lời: “Tiểu Nhạc, đáp án hoàn toàn chính xác! Chúc mừng đạt được thắng lợi.”
Trong khoảnh khắc nghe thấy kết quả, đôi mắt mang chút lo lắng của Nhạc Yến Bình lập tức sáng bừng lên. Cậu quay đầu gọi tên Tiêu Sách, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong cong, tràn ngập ý cười vui sướng:
“Tiêu Sách, tôi đã nói mà! Chắc chắn thắng!”
Tiêu Sách khẽ đáp một tiếng, ánh mắt dõi theo cặp mắt lấp lánh của Nhạc Yến Bình, mãi không rời đi. Một cảm giác kỳ lạ, tựa như thỏa mãn lan tỏa trong lòng anh.
“Làm rất tốt, Tiểu Nhạc.” Anh nói, giọng dịu dàng và chân thành.
Sầm Khê tuyên bố kết thúc chương trình kỳ này, nhưng ánh mắt của Tô Tuệ vẫn đầy mơ hồ, như đang trôi dạt ở đâu đó.
Khi Nhạc Yến Bình bước xuống sân khấu, anh nhìn thấy Tô Tuệ đang ngơ ngác ôm chiếc điện thoại, đôi mắt trống rỗng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không thể nào, thiệt hay giả? Tôi không phải đang mơ đấy chứ…”
Sau khi lặp đi lặp lại những câu ấy vài lần, cuối cùng, Tô Tuệ ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng, đầy cảm xúc, giơ điện thoại ra trước mặt Nhạc Yến Bình, hô lớn:
“Tiểu Nhạc! Nhìn đi! Cuối cùng, chúng ta cuối cùng cũng không bị mắng lên hot search nữa!!!”
Đứng gần đó, Đường Quốc Hào bị tiếng hét làm giật mình, thầm nghĩ: “......Chỉ vậy thôi sao? Không cần làm quá như thế chứ?”
Nhưng ngay sau đó, Nhạc Yến Bình lại phản ứng bằng một loạt tiếng “Nga! Nga!” đầy phấn khích, khiến Đường Quốc Hào không thể không cảm thấy choáng váng.
Cuối cùng, hắn không chịu được nữa, mở miệng nói:
“Tôi nói này… Các người chỉ là không bị mắng thôi, cũng đâu phải nổi tiếng, cần gì kích động như thế?”
Hai người đang hưng phấn nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, sau đó đồng loạt ném cho hắn ánh mắt kiểu “Ngươi không hiểu gì cả.”
“James – Đường tiên sinh…”
“Xin gọi tôi là Đường Quốc Hào.”
…..
“Đường Quốc Hào tiên sinh, điều này thật sự rất khó giải thích với ngài.” Tô Tuệ nói với giọng điệu như mang cả thế sự xoay vần.
Nhạc Yến Bình im lặng gật đầu, phụ họa thêm: “Đối với chúng tôi mà nói, điều này thật sự không dễ dàng chút nào.”
Cậu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh vị thái phó 72 tuổi – sư phụ của cậu, sau buổi thượng triều, khi biết rằng hôm nay không có ai dâng sớ buộc tội ông, đã xúc động rơi nước mắt.
“Nhạc Chiêu, con biết không, hơn bốn mươi năm nay, lão phu đã bị đám ngôn quan kia mắng chửi suốt hơn bốn mươi năm. Hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng chịu buông tha cho lão phu rồi!”
Hình ảnh ấy, ngay cả khi hồi tưởng lại, vẫn khiến người ta đau lòng, xót xa không thôi.
Nhạc Yến Bình nhẹ nhàng an ủi Tô Tuệ: “Không sao đâu, chị Tô. Em hiểu cảm giác của chị mà.”
Tô Tuệ: Ha hả.
Cậu có muốn đoán thử xem là vì ai mà chúng ta bị mắng suốt hai năm không? :)
Nhạc Yến Bình không khỏi nghẹn lời, cười ngượng ngùng. Câun chuẩn bị ngoan ngoãn giữ im lặng, nhưng Tô Tuệ đột ngột đổi giọng, trong lời nói tràn đầy niềm vui của một người mẹ tự hào:
“Nhưng mà, lần này cậu biểu hiện rất khá. Vì vậy, chị có một tin vui khác muốn nói với cậu.”
Nhạc Yến Bình nhanh chóng đáp lại: “Dạ, dạ!”
Tô Tuệ: “Đạo diễn Trần rất hài lòng với biểu hiện của cậu lần này. Chúc mừng Tiểu Nhạc, cậu đã được thăng cấp từ khách mời qua đường thành khách mời thường trú rồi đó!”
Nhạc Yến Bình: “Dạ, dạ... Hả?”
Khoan đã, còn nữa sao?
“Cái đó, chị Tô, cái đó... em có thể...” Nhạc Yến Bình cúi đầu, ngượng ngùng kéo góc áo, lắp bắp nói.
Tô Tuệ nhíu mày, nghiêm giọng: “Cậu nói cho đàng hoàng vào!”
Nhạc Yến Bình lí nhí: “Em có thể... không tham gia không?”
Nghe câu này, lông mày của Tô Tuệ lập tức nhíu chặt lại. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Đường Quốc Hào đã chen vào, không nhịn được lên tiếng:
“Hả, người ta cầu xin mãi cũng không được tài nguyên này, còn cậu lại muốn từ chối? Tiểu tử, cậu như vậy là không biết điều rồi đấy! Cậu có biết tôi đã phải đẩy bao nhiêu...”
“Á! Tiêu! Anh từ từ đã! Để tôi giúp anh tẩy trang!” Đường Quốc Hào vội vàng đổi giọng, cắt ngang chính mình, rồi nhanh chóng chuồn mất.
Đường Quốc Hào tiên sinh với màu sắc rực rỡ vỗ vỗ cánh, không chút lưu luyến nào mà bay đi.
Tô Tuệ cùng Nhạc Yến Bình nhìn nhau, cuối cùng, cô khẽ thở dài, duỗi tay chạm vào bộ tóc giả mềm mại của Nhạc Yến Bình: “Đi thôi, chúng ta cũng đi phòng hoá trang, chờ một lát tẩy trang xong liền có thể rời đi.”
Nhạc Yến Bình gật gật đầu: “Được”
"Đúng rồi, vừa nãy điện thoại của em có 2 cuộc gọi.... Tô Tuệ do dự một chút, vẫn là nói: “Là Tạ tổng, đến lượt chúng ta tẩy trang khoảng chừng còn một chút nữa, em muốn hay không về trước một bước.”
Nhạc Yến Bình vẫn giữ vẻ bình thản, vụng về cầm điện thoại chọc lên, còn không đợi cậu tìm được trò chuyện ở đâu, màn hình đã tối sầm lại, rồi lại sáng lên, chính giữa nhảy lên hai chữ "Ba Ba".
Cũng đúng lúc. Nhạc Yến Bình nghĩ, tay ấn chấp nhận. Không đợi cậu mở miệng. Thanh âm sắc bén của Tạ tổng đã vang lên: “Nhạc Yến Bình”
Nhạc Yến Bình nghĩ nghĩ, rồi đáp lại. Cậu đứng là khá tò mò Tạ tổng lúc này tìm cậu làm gì.
Từ lúc xuất viện đến giờ, cậu liền gọi điện cho cha mẹ nguyên chủ, nhưng cuối cùng đều là trợ lý tiếp, chỉ nói sẽ chuyển lời lại sau, liền không có gì kế tiếp.
Nhưng Nhạc Yến Bình không nghĩ tới, nghênh đón cậu sẽ là một tràng mắng nhiếc.
“Mày có hay không có não vậy hả? Có gì thì xuống sân khấu rồi nói, cứ một hai phải cùng Chiết Y đối nghịch sao, làm Chiết Y nan giải, làm Tạ thị thành trò hề đối với mày có chỗ tốt gì!!! Mày nhìn lại mày xem, không có nửa điểm để so với Chiết Y, để tao xem mày như vậy......”
Trong tay đột nhiên trống rỗng.
“Thật ngại quá, tôi xin phép chen ngang một chút, Tạ tiên sinh. Là tôi, Tiêu Sách. Ngài hẳn là biết tôi nhỉ. Có một việc, tôi thật sự rất tò mò.”
Nhạc Yến Bình không biết Tiêu Sách đến bên cạnh cậu lúc nào, dứt khoát lưu loát mà lấy điện thoại của cậu, cười lạnh mà nói tiếp.
“Xin hỏi Tạ tiên sinh, đem bức hoạ mang lên tổng nghệ, chuyện này rốt cuộc là chủ ý của ai?”