Nhạc Yến Bình lặng lẽ ngồi trên giường bệnh, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thìa chạm vào bát cháo.
Mái tóc hơi dài rũ xuống che đi nửa khuôn mặt, lớp áo bệnh nhân rộng thùng thình khoác trên người khiến dáng vẻ cậu trông càng tái nhợt, gầy yếu.
Người đại diện Tô Tuệ ngồi một bên, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cậu ngoan ngoãn ăn cháo, lòng ngổn ngang trăm mối nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Phải thừa nhận, thời điểm Nhạc Yến Bình im lặng, cậu thực sự có dáng vẻ của một đại mỹ nhân khiến người nhìn thấy cũng không khỏi thương xót. Nhưng chỉ cần nhớ lại những việc cậu đã làm, Tô Tuệ lại không kìm được mà cảm thấy đau đầu.
“Cậu...” Tô Tuệ khựng lại, đưa tay lên xoa giữa hai hàng lông mày, dường như muốn xua tan cơn đau đầu đang ập đến. Khi mở miệng giọng cô mang theo vẻ mệt mỏi không thể che giấu: “Cậu rốt cuộc là nghĩ gì? Có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế, tại sao cứ phải...”
Tại sao cứ phải náo loạn đến một khóc hai nháo ba thắt cổ, nổi điên la lối khóc lóc thậm chí là tuyệt thực.
Tô Tuệ không nói hết câu nhưng Nhạc Yến Bình hiểu ý cô. Trong góc khuất mà Tô Tuệ không nhìn thấy, ánh mắt cậu đầy phiền muộn và u sầu.
Thật trùng hợp, chính cậu cũng muốn biết câu trả lời. Rốt cuộc, nguyên chủ đã nghĩ gì, tại sao đan êm dđẹp lại phải dùng cách tuyệt thực để làm mọi chuyện rối tung lên như vậy?
Đúng vậy, là nguyên chủ.
Nhạc Yến Bình cũng không phải là “Nhạc Yến Bình” thật sự. Chỉ mới một tiếng trước, cậu vẫn là một sử quan bình thường của triều Tấn.
À, cũng không hẳn là quá bình thường. Dù sao, nếu triều Tấn có một bảng xếp hạng “Quan viên mà Hoàng đế ghét nhất”, thì Tiểu Nhạc đại nhân chắc chắn sẽ đứng ở vị trí Bảng Nhãn.
Lý do là bởi, cậu chính là Khởi Cư Lệnh sử.
Hoàng thượng hôm nay ăn thêm một miếng cơm, cậu ghi lại vào sổ.
Hoàng thượng hôm nay tắm lâu hơn một chút, cậu ghi lại vào sổ.
Hoàng thượng lâm triều tranh cãi với ngôn quan! Cậu liền múa bút thành văn, điên cuồng ghi vào sổ.
Cũng không biết có phải vì đã ghi chép quá nhiều lịch sử đen của Hoàng Thượng mà gặp báo ứng hay không, Nhạc Yến Bình chỉ vừa nhắm mắt lại một chút, đến khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã không hiểu sao lại xuất hiện ở nơi xa lạ này.
Dạ dày vẫn còn âm ỉ đau, giống như bị bỏng rát. Nhạc Yến Bình nằm ngửa trên giường, mờ mịt nhìn lên. Đập vào mắt cậu đầu tiên là một mảng trần nhà trắng xóa, sau đó là một thứ như cây kim phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo tiến vào tầm mắt cậu, kéo dài về phía ngón út.
Dù chưa hiểu rõ tình hình, nhưng đầu óc rối loạn của Nhạc Yến Bình vẫn nhanh chóng phản ứng. Cậu giống như một con thỏ bị kinh động, lập tức bật dậy khỏi giường. Kết quả, cái đầu quý giá của cậu lập tức có một cuộc gặp gỡ không mấy dễ chịu với tấm ván giường phía trên, phát ra một tiếng cốp vang dội.
Nhạc Yến Bình ôm đầu, mặt mày nhăn nhó, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn đang hoang mang, rối loạn.
Ngay sau đó, từng đoạn ký ức như một cuộn phim chiếu xâm nhập mạnh mẽ vào đầu Nhạc Yến Bình. Từng hình ảnh, từng chi tiết hiện lên rõ ràng, khiến cậu cuối cùng cũng hiểu được nơi mình đang ở là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Thời đại này không phải triều Tấn, mà là một xã hội với khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc. Những thiên tai từng dễ dàng cướp đi vô số sinh mạng như nạn đói, ôn dịch hay lũ lụt,…. nay đều đã có cách xử lý hiệu quả.
Người dân sống an cư lạc nghiệp, xã hội hài hòa, ổn định. Thời đại hoàng quyền tối thượng đã lùi xa vào dĩ vãng. Cuộc sống giờ đây tự do và cởi mở hơn nhiều. Mọi thứ dường như thật tốt đẹp... nhưng đối với nguyên chủ mà nói thì cuộc sống này lại quá cẩu huyết.
Nhà họ Tạ - một gia đình giàu sang quyền quý, có hai vị thiếu gia.
Đại thiếu gia Tạ Chiết Y từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh cha mẹ Tạ, trong khi đó nhị thiếu gia, người mà không ai biết là nguyên chủ, lại lớn lên ở vùng nông thôn, mãi đến hai năm trước mới được đón về Tạ gia.
Nhưng sự thật là, Tạ đại thiếu gia - Tạ Chiết Y, thực ra chỉ là một đứa trẻ không có huyết thống, còn nguyên chủ mới là con ruột của cha mẹ Tạ.
Khi sự thật bị phơi bày, Tạ phu nhân đã vô cùng đau đớn, không ngừng tìm kiếm đứa con ruột của mình. Tuy nhiên, khi đối mặt với sự thật, bà lại không thể chấp nhận. So với đứa con nhút nhát, vụng về, cao trung đã bỏ học, thì Tạ Chiết Y - người từ nhỏ đã ở cạnh bà, từ lời nói đến việc làm đều rất mẫu mực lại càng hợp tâm ý của bà hơn.
Vì vậy, dưới sự tính toán và sắp đặt của nhà họ Tạ, Tạ Chiết Y vẫn là vị đại thiếu gia được mọi người nâng niu như chúng tinh phủng nguyệt. Ngược lại, nguyên chủ – người thật vất vả mới trở về nhà, lại thành sự tồn tại mà nhà họ Tạ cố gắng che giấu.
Nguyên chủ không cam lòng với tình cảnh như vậy liền bắt đầu đi trên con đường làm việc xấu.
Bất kể Tạ Chiết Y làm gì, hắn đều phải chen ngang một chân, cố tình phân cao thấp. Hắn theo chân Tạ Chiết Y bước vào giới giải trí, dựa vào sự áy náy của cha mẹ Tạ dành cho mình, như âm hồn bất tán mà không ngừng quấy rầy và xen vào mọi công việc của Tạ Chiết Y, điên cuồng nhắm vào anh.
Kết quả có thể đoán trước được.
Một người là đại thiếu gia chi lan ngọc thụ được nhà họ Tạ tỉ mỉ bồi dưỡng. Người còn lại chỉ là “ học tra ” – thậm chí đến cao trung còn chưa tốt nghiệp.
Nguyên chủ thành công biến mình thành một hồ ly già tuyến mười tám bị toàn mạng mắng thảm. Trong khi đó, quý công tử giới giải trí Tạ Chiết Y lại chưa bao giờ thiếu người chiếu cố.
Lần này, khi biết được Tạ Chiết Y được mời tham gia một chương trình tổng hợp lịch sử phát sóng trực tiếp - [ Phong Vân ], nguyên chủ vẫn không có ý định vắng mặt.
Bởi vì được hỗ trợ đầu tư, đạo diễn đã dành rất nhiều tâm huyết cho chương trình này, mời những khách mời cực kỳ quan trọng.
Ngoài Tạ Chiết Y, còn có tiểu hoa đán đang nổi tiếng Đường Vãn Vãn, thậm chí cả MC cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng Sầm Khê.
Vì vậy, đừng nói đến đạo diễn, ngay cả cha mẹ Tạ cũng không muốn để nguyên chủ xuất hiện trên một chương trình nghiêm túc như vậy mà làm mất mặt.
Sau nhiều lần yêu cầu không có kết quả, nguyên chủ cuối cùng chọn cách tuyệt thực để phản đối. Đến khi được phát hiện, do tụt huyết áp, hắn đã ngã gục xuống đất và bất tỉnh nhân sự.
Nhạc Yến Bình cứ như thế, một cách tình cờ, xuyên vào cơ thể này, đồng thời tiếp nhận luôn một mớ hỗn độn mà nguyên chủ để lại.
Chỉ vài phút ngắn ngủi nhìn lại ký ức, Nhạc Yến Bình có cảm giác như mình đã sống lại hơn mười kiếp.
Cậu dành năm phút để ép bản thân chấp nhận sự thật kinh hoàng này. Sau đó, vừa run rẩy đưa tay trái cho bác sĩ tiêm kim, vừa dựa vào ký ức của nguyên chủ tìm kiếm chiếc điện thoại nhỏ bé kia.
Thông báo tin tức bật lên liên tục khiến màn hình trở nên vô cùng náo nhiệt, nhưng Nhạc Yến Bình không có tâm trạng để ý tới. Cậu vụng về mở ứng dụng tìm kiếm, nhập hai chữ "triều Tấn" vào ô tìm kiếm.
Kết quả đầu tiên hiện ra nói cho cậu biết rằng triều Tấn đã diệt vong hơn một ngàn năm.
Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Yến Bình vô cùng bi thương. Khi kim tiêm xuyên qua da, cuối cùng cậu không thể kìm nén nữa, bật khóc hu hu thành tiếng.
Ôi, đau quá!
Tô Tuệ đến đúng vào lúc này.
Trong tay cô cầm một bát cháo thịt trứng bắc thảo, đôi mắt thâm quầng không biết đã bao lâu không ngủ. Sau khi đặt bình giữ nhiệt xuống, cô ngả người hoàn toàn vào ghế bên cạnh để nghỉ ngơi.
Nhạc Yến Bình, với đôi mắt đẫm nước nhìn cô một lúc không nói gì. Sau đó, nghĩ lại một màn vừa xảy ra, khiến Tiểu Nhạc đại nhân – người đang chiếm dụng thân thể này – cảm thấy áp lực nặng nề như núi đè.
Dù thế nào đi nữa, cả về lý lẫn tình, hiện tại cậu đều phải nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Tô Tuệ ngơ ngác chớp mắt một cái: “Cậu nói gì?”
Hmmm… Cũng đúng, với những chuyện phiền phức mà nguyên chủ đã làm, ba chữ này thực sự không đủ để xóa bỏ.
Vì vậy, Nhạc Yến Bình lại nói thêm lần nữa: “Thật xin lỗi, chị Tô. Đã làm phiền chị. Chị yên tâm, tôi đã nghĩ thông suốt, đảm bảo từ giờ sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Cậu cúi đầu, giọng nói khẩn thiết vô cùng, nên không nhận ra biểu cảm của Tô Tuệ đã từ ngơ ngác chuyển thành kinh ngạc.
Cô có chút không dám tin, liền đưa tay nhéo mình một cái. Không kiểm soát được lực, cô đau đến mức hít một hơi lạnh, nhưng đồng thời cũng xác nhận rằng mình không phải đang mơ.
Nhưng lúc này, thực tế lại còn hư ảo hơn cả giấc mơ. Từ khi Tô Tuệ được nhà họ Tạ cử đến chăm sóc Nhạc Yến Bình đến nay đã một năm rưỡi, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Nhạc Yến Bình nói lời xin lỗi.
Vị tiểu thiếu gia này ngày nào cũng mang dáng vẻ như cả thế gian đều nợ mình, chỉ cần có chút không vừa ý là liền làm ầm ĩ, sống chết đòi gây náo loạn. Tô Tuệ, đã quen với những trò đó, chưa từng nghĩ cậu lại có thể nói xin lỗi, thậm chí còn hứa hẹn.
Dù vậy, lời hứa của Nhạc Yến Bình thật sự không đáng tin mấy. Biết đâu đây chỉ là một cách khác để cậu đường vòng cứu quốc.
Tô Tuệ từ từ bình tĩnh lại, sau khi suy nghĩ một lúc liền thử hỏi: “Chuyện tổng nghệ kia...”
Nhạc Yến Bình lập tức hiểu ngụ ý trong lời cô, nhanh chóng bày tỏ lập trường một cách kiên định: “Tôi không...”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, đúng như cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu. Không biết ai gọi tới, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt của Tô Tuệ liền thay đổi. Cô nghiêm túc ra hiệu cho cậu im lặng rồi mới nghe điện thoại.
“Chị Thu... Vâng, ngài nói...”
Nhạc Yến Bình ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mơ hồ cảm thấy cách xưng hô này nghe có chút quen tai.
Đáng tiếc, dù cố gắng lục lọi ký ức, cậu cũng không thể nhớ ra người này là ai. Cuối cùng, cậu quyết định từ bỏ việc tìm kiếm, nằm vật trên giường bệnh, tiếp tục mày mò điện thoại của nguyên chủ, cố gắng thích nghi với thời đại mới này.
Không thể không nói, mối quan hệ xã hội của nguyên chủ thật sự đã tồi tệ đến một mức độ kinh khủng. Người đã nằm viện truyền dịch hai chai mà trên các ứng dụng mạng xã hội không có lấy một người quan tâm.
Nhạc Yến Bình cảm thấy hơi kỳ lạ, lướt xem một vòng, cuối cùng mới tìm thấy cha mẹ Tạ, và người anh trai Tạ Chiết Y trong danh sách chặn.
Không nghĩ nhiều, cậu vụng về kéo ba người ra khỏi danh sách đen. Khi vừa mở khung trò chuyện với mẹ Tạ định nhắn gì đó, ngay lập tức một thông báo mới bật lên.
Nhạc Yến Bình vốn định bỏ qua như mọi khi, nhưng không ngờ Tô Tuệ đột nhiên hoảng hốt hét lên: “Cái gì?!”
Hoan nghênh khách quý @Nhạc Yến Bình gia nhập [ Phong Vân ], hãy cùng chúng ta khám phá những dấu chân của năm tháng, cảm nhận sự biến đổi của lịch sử.
Nhạc Yến Bình: Cái quái gì đây?!
Không phải chương trình [ Phong Vân ] đã công bố danh sách khách mời từ lâu rồi sao? Cái chuyện bổ sung khách mời này quá rõ ràng là bất thường!
Chỉ trong chớp mắt, số lượng bình luận bên dưới bài đăng trên Weibo chính thức đã tăng vọt. Đồng thời, tiếng thông báo tin nhắn leng keng liên tục vang lên từ điện thoại của cậu.
[ @Nhạc Yến Bình, mày có bệnh phải không? Có thể buông tha ca ca tao không?! ]
[ @Nhạc Yến Bình cút khỏi chương trình! Kẻ ăn bám cút khỏi giới giải trí!!! ]
[ Âm hồn bất tán @Nhạc Yến Bình, thật muốn nôn ]
Những bình luận tiêu cực cuộn nhanh đến chóng mặt. Nhạc Yến Bình chỉ kịp nhìn lướt qua vài dòng thì điện thoại đã bị Tô Tuệ giật lấy. Cô thao tác một cách gọn gàng, thoát ứng dụng và tắt nguồn điện thoại. Không nói lời nào, cô làm khẩu hình miệng với cậu: “Đừng đọc.”
Ở đầu dây bên kia, không biết đối phương nói gì mà vẻ mặt của Tô Tuệ trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Sau một lúc do dự, cô hạ giọng nói vài câu rồi đưa điện thoại trở lại cho Nhạc Yến Bình.
Nhạc Yến Bình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy: “Chào, xin hỏi ai vậy...”
“Tiểu Yến, là anh đây.”
Nhạc Yến Bình khựng lại.
Giọng nói này... Là Tạ Chiết Y.
Cuối cùng, cậu cũng chậm rãi nhớ ra. Người gọi là chị Thu chính là quản lý của Tạ Chiết Y.
Có lẽ vì bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, Nhạc Yến Bình không hề muốn trả lời Tạ Chiết Y. Môi cậu mấp máy vài lần nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Tuy nhiên, vị đại thiếu gia ôn hòa như ngọc này cũng không để tâm đến sự im lặng của cậu:
“Anh đã nói chuyện với đạo diễn Trần, đồng ý cho cậu tham gia chương trình. Vậy nên, Tiểu Yến, đừng cáu kỉnh nữa được không? Sao cậu lại có thể chặn cả ba và mẹ? Họ sẽ rất buồn đấy.”
Nhạc Yến Bình nghe Tạ Chiết Y nói, ánh mắt thoáng trầm xuống. Hồi lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng đáp một tiếng, coi như trả lời.
Tạ Chiết Y dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi thử dò hỏi: “Vậy… ngày mốt anh đến đón cậu cùng đi nhé?”
“Không cần phiền đâu" Nhạc Yến Bình trả lời với giọng điệu bình thản.
Quan hệ giữa hai người họ vốn không phải loại thân thiết đến mức có thể ngồi chung xe. Tạ Chiết Y hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, nên không cố ép buộc. Sau khi trao đổi vài câu theo phép lịch sự, cuộc gọi được kết thúc.
Lúc này, Tô Tuệ mới khó khăn lắm thả lỏng được một chút.
Cô từng chứng kiến cảnh hai anh em này gọi điện thoại với nhau. Tóm lại, đó luôn là những cuộc nói chuyện chẳng hòa hợp, thậm chí chỉ cần nói nửa câu cũng cảm thấy dư thừa. Gần như mỗi lần đều kết thúc bằng sự cuồng loạn của Nhạc Yến Bình.
Nhưng hôm nay, tính tình của tiểu thiếu gia dường như đặc biệt tốt. Không chỉ nói chuyện điềm tĩnh từ đầu đến cuối, mà sau khi kết thúc cũng không giận dỗi hay nổi điên. Cậu chỉ yên lặng dựa vào gối đầu, nhìn túi truyền dịch treo trên giá mà ngẩn người.
“Chị Tô.” Nhạc Yến Bình bất ngờ lên tiếng.
“Hả?!” Tô Tuệ lập tức giật mình, tim lại nhảy lên!
Nhạc Yến Bình chỉ vào túi truyền dịch: “Cái túi này hình như sắp hết rồi phải không?”
“A? À!” Tô Tuệ vội vàng bật dậy, cuống cuồng ấn chuông gọi y tá. Cuối cùng, sau khi xử lý xong, cô cẩn thận hỏi: “Cậu… không sao chứ?”
Nhạc Yến Bình mỉm cười, nét mặt dịu dàng: “Không sao đâu.”
Chỉ là cậu bỗng nhiên cảm thấy, vị ca ca tiện nghi của nguyên chủ này dường như còn mong hắn tham gia chương trình hơn cả chính bản thân nguyên chủ.