Hôm nay tim đập đã là lần thứ sáu.
Tô Tuệ chạy tới, thấy ngay vẻ mặt ngốc nghếch của cái đứa xui xẻo Nhạc Yến Bình. Cô nghiêng đầu, nhìn qua người đối diện chợt cảm thấy thật bất lực. Trái tim vốn không mạnh mẽ của cô đã gặp phải thử thách lớn.
Tiêu Sách là khách mời đặc biệt của chương trình [ Phong Vân ] - Anh là người trẻ tuổi nhất của Tiêu gia ở Đế Đô, nổi tiếng vì sự phản nghịch.
Tiêu gia là một gia tộc lớn mạnh, nhưng Tiêu Sách lại không thèm quan tâm đến sản nghiệp. Anh từ bỏ tất cả để bước chân vào giới giải trí, dù bị gia đình cắt đứt mọi hỗ trợ. Bằng tài năng, anh trở thành ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử ở tuổi 25.
Tô Tuệ lúc này chỉ nghĩ tới một tiêu đề sẽ khiến Weibo bùng nổ:
[ Sốc! Hồ ly già dám chống đối ảnh đế trước mặt công chúng, không coi ai ra gì!!! ]
Chỉ nghĩ thôi đã thấy xong đời!!!
Trong phút chốc, để cứu vãn tình hình, cô nhanh chóng nắm lấy vai Nhạc Yến Bình, cố gắng nhấn cậu xuống mà nói lời xin lỗi.
“Xin...!”
Không ngờ, một giọng nói khác đã cắt ngang trước cả cô.
“Đường Quốc Hào.”
Ba chữ vang lên rõ ràng và đầy sức nặng. Bóng dáng sặc sỡ chính là một chuyên viên trang điểm hàng đầu, anh ta chớp mắt dậm chân nói: “Tiêu!!!”
Đại khái không ai có thể nghĩ đến, một người tinh tế, gầy yếu như hoa hồ điệp lại có tên thật như vậy, hiển nhiên là chính bản thân chuyên viên trang điểm cũng không tiếp thu được cái tên ấy.
“Đừng gọi tôi như vậy! Hãy gọi tôi là James - Đường!”
Tiêu Sách cười nhẹ:
“Thật đáng tiếc, tôi lại thấy cái tên này rất hay.”
Câu nói đơn giản nhưng đủ để khiến Đường - Jams - Quốc Hào tiên sinh lặng thinh.
Nhạc Yến Bình: nhìn chằm chằm ಠ_ಠ
Hử? Tiểu tử ngốc này như thế nào còn đứng ngốc ở đây nhìn chằm chằm vào anh? Đến anh còn không nghĩ lực sát thương của bản thân lại lớn đến vậy.
Tiêu Sách trong lòng nghĩ kĩ, giấu giếm ánh mắt đánh giá lại nhiều thêm phần tìm tòi nghiên cứu.
Tô Tuệ giờ phút này mới sực tỉnh, tay lại một lần nữa ấn Nhạc Yến Bình cúi xuống: "Ngại quá, Tiêu tiên sinh, vừa rồi thật xin lỗi!…….. Tiểu Nhạc, nhanh xin lỗi đi!”
Cô nhỏ giọng chỉ đạo một câu, đầu nghiêng về phía cậu nháy mắt, lại thấy Nhạc Yến Bình hơn phân nửa khuôn mặt đều giấu ở trong mái tóc dài rũ xuống như bóng ma, bởi vì nhìn không rõ biểu tình mà càng u ám hơn.
Đột nhiên cô nhớ lại ngữ khí của mình, trong chốc lát lòng Tô Tuệ lộp bộp một tiếng.
Đại khái là hai ngày nay Nhạc Yến Bình thật sự quá mức nghe lời, vậy nên cô liền quên mất cái tính nết quái gở của tổ tông nhà mình. Cậu lúc này không làm ầm lên là đã tốt lắm rồi, sao có thể trông chờ cậu ngoan ngoãn xin lỗi được chứ.
Bàn tay ấn Nhạc Yến Bình co rúm lại, muốn rời đi nhưng không dám, sợ người này ngay sau đó bùng nổ thì chính cô cũng không kịp ấn cậu lại.
Ngay vào lúc cô lo sợ bất an, Nhạc Yến Bình đã phục hồi tinh thần. Cậu cảm nhận lực đạo trên lưng, rồi thở dài khe khẽ trong lòng.
Haizzz, ấn tượng của nguyên chủ để lại cho mọi người thật đúng là khắc sâu.
Gánh nặng đường xa, gánh nặng đường xa……. Tiểu Nhạc đại nhân trong lòng mặc niệm, cậu ngẩng đầu trong ánh mắt hóng hớt hoặc cười nhạo của mọi người, đang muốn làm Tô Tuệ yên lòng, liền thấy một bóng dáng từ xa nhảy vào soát cảm giác tồn tại.
“Tiêu tiên sinh” Tạ Chiết Y giọng nói ôn nhu mang theo chút nôn nóng: “ Thật ngại quá, Tiểu Yến cậu ấy không phải cố ý, chỉ là……..”
Tạ Chiết Y dừng một chút, trên mặt mang lên chút cô đơn: “Cậu ấy chỉ là tâm tình có chút không tốt, ngài đừng trách, tôi thay em trai hướng ngài một câu xin lỗi.”
Bởi vì chưa kịp nói mà có người chen ngang, nên Nhạc Yến Bình trực tiếp đứng sang bên cạnh hứng thú nhìn toàn bộ quá trình Tạ Chiết Y thay cậu xin lỗi, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một câu cảm thán: “Oa nha ~”
Thanh âm rất nhỏ, chỉ có Tô Tuệ đứng cạnh nghe thấy được.
Tô Tuệ bị cậu “Oa nha“ đến không hiểu ra sao: ”Cậu làm sao vậy."
Nhạc Yến Bình nghĩ nghĩ: “Chị Tô, hoàng……. À không, người này rốt cuộc có địa vị gì?”
Cảnh báo trong lòng Tô Tuệ kêu vang một tiếng, nghe vậy lạnh lùng nói: “Người này cái gì, anh ấy gọi là Tiêu Sách! Chọc đến anh ta ai cũng đều giữ không nổi cậu! Tổ tông của tôi ơi, cậu làm ơn ngàn vạn lần đừng có sinh sự cho tôi!”
Nhạc Yến Bình: “ Ừm……” Cho nên Tiêu Sách là ai?
Cậu yên lặng mà lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ kiểm tra xem ai có cái tên này, cuối cùng không chút ngoài ý muốn, không thu hoạch được gì.
Nhưng nếu chọc đến anh ta ai cũng đều giữ không nổi chính mình, hẳn là địa vị cũng rất cao? Hmm, thật không hổ là mặt giống Tiêu Quý Uyên.
Tạ Chiết Y mới vừa rồi làm ra hành động kia, cùng các lời nói của mấy vị nương nương tranh sủng trong cung thật là giống nhau.
[ Hoàng Thượng, thần thiếp van xin bệ hạ đừng trách tội muội muội, muội muội chỉ là quá khổ sở nên mới thất lễ như vậy. A, bệ hạ muốn trách, muốn phạt thì hãy tìm thần thiếp. ]
Bất quá đừng nói, năm đó Càn An Đế còn rất thích bộ dáng này.
Từ nhỏ đã sinh sống trong cung cấm, tranh đấu cực kỳ phong phú. Tiểu Nhạc đại nhân không chút hứng thú mà chẹp chẹp miệng, một bộ dáng như người ngoài cuộc mà xem diễn.
Hoàn toàn không biết chính mình đã bị Đường Vãn Vãn với ánh mắt hình viên đạn liếc xéo mấy lần.
Tiêu Sách từ đầu đến cuối đem dáng vẻ này của cậu thu vào trong mắt. Trong lòng đối với Nhạc Yến Bình hứng thú càng đậm, nhìn về phía Tạ Chiết Y lại càng không có chút độ ấm nào.
Khép lại hai cánh tay bên người hơi hạ xuống, anh bỗng nhiên động môi hướng về phía Nhạc Yến Bình vẫy vẫy tay: “Bạn nhỏ, cậu tâm tình không tốt?”
Nhạc Yến Bình:..….. Bạn nhỏ cái đầu anh.
Tiểu Nhạc đại nhân tinh thần luôn ổn định, chỉ là tóc giả quá dài nhìn hơi u ám, cậu thật sự không có tâm tình không tốt, cũng sẽ không nổi bão…..
Nhiều nhất, chỉ là có một chút tưởng niệm.
Thời điểm cậu nhìn [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ], phản ứng lại được người trước mặt không phải Tiêu Quý Uyên thực sự.
Trong lòng ngẫm lại là một chuyện, nhưng muốn Tiểu Nhạc đại nhân ngoài miệng thừa nhận thì……….
“Không có”. Vẻ mặt phảng phất nét kiên định, hai chữ này bị Nhạc Yến Bình nói đến là có khí phách, thề chết không thừa nhận bốn chữ trước sau.
Tiêu Sách cười ẩn ý: “Vậy cậu chính là cố ý?”
Không phải…….. Ai ăn no rãnh rỗi mà cố ý đâm cái ngực cứng ngắc của anh chứ.
Nội tâm Nhạc Yến Bình chửi thầm thiếu chút nữa không cẩn thận phát ra tiếng, nhưng bị ánh mắt của Tô Tuệ áp bách, rốt cuộc vẫn là nuốt chữ đi xuống, thành thành thật thật cúi đầu xin lỗi: “Tiêu tiên sinh, mới vừa rồi không để ý đường nên đụng vào ngài, tôi thật xin lỗi."
“Thì ra là thế” Tiêu Sách làm như rốt cuộc đã sáng tỏ, nghĩ một chút rồi gật đầu: “Xem ra là Tạ tiên sinh quan tâm quá nên loạn."
Tạ Chiết Y: “Tiêu tiên sinh, tôi……”
“Không sao đâu” Tiêu Sách giọng nói đầy ý cười, chuyển lại chủ đề vừa nói: “Chỉ là Tạ tiên sinh khẩn trương như vậy, kêu người khác nhìn, không phải là muốn nói tôi chuyện bé xé ra to chứ."
Bàn tay ở trong tay áo dài rộng chớp một cái nắm chặt, Tạ Chiết Y cứng họng hồi lâu, mới tìm về giọng nói của chính mình: “Tiêu tiên sinh, tôi, tôi không phải……”
“Tôi biết, không cần khẩn trương” Tiêu Sách vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng: “Chỉ là về sau loại sự tình này vẫn là đương sự tới xử lý đi, bằng không vạn nhất sinh ra hiểu lầm liền không tốt, ngài nói xem có phải hay không, Tạ tiên sinh."
Tạ Chiết Y chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, mạnh mẽ duy trì trấn định đang muốn nói, phía sau liền truyền đến tiếng của đạo diễn Trần: “Các vị, mau đi chuẩn bị đi, nửa giờ sau lập tức bắt đầu."
Vạt áo màu đen sượt qua, nhấc lên một trận gió lạnh. Tạ Chiết Y cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiêu Sách lướt qua chính mình, thời điểm lướt qua Nhạc Yến Bình, để lại một câu tràn đầy ý cười nói: “Lần sau nhớ nhìn đường nhé, bạn nhỏ. À, lời giải thích vừa rồi cũng khá đấy."
“Chiết Y?” Giọng nói lo lắng của Đường Vãn Vãn vang lên, Tạ Chiết Y nhắm mắt, ổn định cảm xúc, quay đầu lại nhìn Đường Vãn Vãn. Đã trở lại với bộ dáng ôn nhu nho nhã như trăng sáng.
Trong đó, còn ẩn giấu một chút thương tâm khiến người nhìn không thể xem nhẹ.
“Chiết Y, cậu không sao chứ?"
“Không có việc gì, mới vừa rồi là tôi thiếu suy xét."
Đường Vãn Vãn nhìn bộ dạng này của anh liền thấy đau lòng: “Kia còn không phải bởi vì………Thôi, đen đủi, không đề cập tới nữa” Cô giậm giậm chân, cuối cùng, lại hỏi: “Cái kia, Chiết Y à, cậu cùng Tiêu tiền bối……”
Tạ Chiết Y làm như thoải mái nói: “Chỉ là trưởng bối trong nhà tương đối quen thuộc thôi."
“Như vậy à” Đường Vãn Vãn suy tư gật gật đầu, đáy lòng lặng yên xẹt qua tia tính kế.
Nhìn thái độ Tiêu Sách vừa rồi mà nói, Tạ gia cùng Tiêu gia tựa hồ cũng không giống Tạ Chiết Y nói.
Cô chính là bởi vì tin tức Tiêu Sách tham gia chương trình mới bằng mọi cách bắt được suất vào, nếu hai nhà Tiêu, Tạ xác thật giao hảo còn được, nhưng nếu không phải……..
Tạ gia đương nhiên không tồi, nhưng đem so sánh với Tiêu gia vẫn là không đủ.
Đường Vãn Vãn cân nhắc, trong lòng đã có suy tính.
Ở chỗ khác, Nhạc Yến Bình cùng với Tô Tuệ vẫn còn đứng ngốc ở đó nhìn bóng lưng rời đi. Đến khi âm thanh đạo diễn thúc giục vang lên lần nữa, Tô Tuệ mới sực tỉnh mà nói một câu: “Ôi trời, Tiểu Nhạc, Tiêu ảnh đế mới khen cậu a!”
Nhạc Yến Bình cũng đi theo nói: “Hứ, ai là cậu bạn nhỏ chứ!”
Tô Tuệ: “……Mau chóng lên sân khấu đi."
Nhạc Yến Bình không tình nguyện mà đáp ứng, dưới con mắt sắc bén hình viên đạn của Tô Tuệ, không tình nguyện mà di chuyển lên sân khấu, bắt đầu tiết mục thứ hai.
“Các vị khán giả, hoan nghênh trở về!” Sầm Khê tươi cười rạng rỡ, cầm micro nói: “Vừa rồi chúng ta đã được ba vị khách quý dẫn dắt, cùng bước vào bức tranh lịch sử thời Tấn triều. Có thể thấy rằng cả ba đều có hiểu biết rất sâu sắc về lịch sử!”
Anh ta ngừng lại, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú: “Như vậy, kế tiếp, chúng ta sẽ chơi một trò chơi. Hãy cùng xem ai mới là “Đại thần lịch sử” chân chính."
[ Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Chiết Y rồi! Hào môn quý công tử, kiến thức chắc chắn phong phú! ]
[ Không đâu! Vãn Vãn nhà tôi chính là tài nữ chính hiệu! ]
“Ba vị khách quý sẽ được chia thành hai đội tiến hành pk, đội nào đạt được……..”
“Khoan đã!”
Một giọng nói ngắt ngang. Đó là Đường Vãn Vãn, cô nhíu mày, hơi giơ tay lên:
“Thầy Sầm, như vậy không đúng đâu? Chúng ta có ba người, làm sao chia thành hai đội?”
Sầm Khê như chợt nhận ra vấn đề, vỗ trán một cái rõ mạnh:
“Ôi trời, nhìn tôi này! Lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy! Thật ngại quá! Nhưng mọi người đừng lo, bởi hôm nay chúng ta còn có một vị khách quý đặc biệt!”
[ !!!Nghỉ giải lao để nghe tin sốc sao?! ]
[ Là ai nữa đây?! ]
[ Hồi hộp quá, mau nói đi! ]
Sầm Khê cười bí hiểm, cố ý kéo dài thời gian để tạo kịch tính:
“Vị khách đặc biệt này chính là...”
Không khí trong trường quay dường như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
“Xin một tràng pháo tay dành cho khách mời đặc biệt của chúng ta - Tiêu Sách."
Cả khán phòng bùng nổ với tiếng hò reo, thiếu chút nữa liền xốc bay trần nhà.
Nhạc Yến Bình cuối cùng cậu cũng nhận ra Tiêu Sách không chỉ là một ngôi sao.
Anh ta còn đáng sợ và lợi hại hơn rất nhiều.