[ Phong Vân ] phát sóng trực tiếp tại hiện trường.
“Cho nên Tạ ca, chuyện Nhạc Yến Bình là như thế nào?” Cùng Tạ Chiết Y đi dạo một đoạn đường dài Đường Vãn Vãn giống như vô tình hỏi.
Nghe vậy, Tạ Chiết Y bước chân khựng lại, im lặng một hồi rồi nghiêng đầu lộ ra nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Không có gì, chỉ là Tiểu Yến nghĩ nhiều thôi.”
Đường Vãn Vãn nhướng mày, trong giọng nói có chút tức giận: “Muốn đến thì đến? Cậu ta xem chương trình chúng ta là cái gì vậy?! Tạ ca, anh cũng thật là, dù là em trai của anh cũng không thể như thế được!”
“Tiểu Yến chỉ là có chút tính cách như trẻ con...” Tạ Chiết Y thở dài, không nói gì thêm, cuối cùng chỉ mỉm cười khổ sở: “Xin lỗi, để các người thêm……."
Đường Vãn Vãn vội vàng đưa tay ra hiệu dừng lại: “Ai ai, Tạ ca anh đừng nói vậy, chuyện này không phải lỗi của anh”
Cô bĩu môi, đưa tay đẩy cửa sau sân khấu, “Nói thật, nếu là em, thì nên...”
Nhưng khi cô nhìn thấy một bóng người trong góc, Đường Vãn Vãn chợt ngẩn người.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, một thanh niên mặc cổ trang màu xanh nhạt, tóc dài, tay phải nhẹ nhàng cuộn trang giấy, cúi đầu nghiêm túc lật xem. Khi nghe thấy tiếng động, cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa ôn hòa, khóe mắt còn mang chút ửng đỏ.
Mỹ nhân.
Đó là phản ứng đầu tiên của Đường Vãn Vãn.
Không phải kiểu đẹp mắt đến mức chấn động, thậm chí một cái liếc mắt thoáng qua còn cảm thấy khá bình thường. Nhưng khi nhìn kỹ, lại càng khiến người ta không thể rời mắt, tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc thanh thoát và trang nhã.
Người này là…
“Tiểu Yến?”
Tạ Chiết Y lên tiếng, khiến Đường Vãn Vãn lúc nãy đang mải nhìn một cách say mê, ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường.
Cô không động đậy, im lặng đánh giá Nhạc Yến Bình một lát, rồi đột nhiên cười lớn: “Tạ ca, người này chính là em trai “tốt” của chúng ta sao?”
“Em trai” đối với Nhạc Yến Bình mà nói, đó quả là một ngòi nổ, vừa nói ra là ngay lập tức nổ tung.
Đường Vãn Vãn biết điều này, vì thế sau khi thả lửa, cô lại làm ra vẻ chờ đợi xem cảnh tượng sẽ như thế nào.
Đáng tiếc, cô sẽ phải thất vọng, vì đối diện với quả pháo nổ này đã không phát ra tiếng động mà chỉ trở thành một quả pháo nổ lép.
Nhạc Yến Bình không thay đổi sắc mặt, đứng lên, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi hai người: “Đường tiểu thư, anh hai.”
Tiểu Nhạc đại nhân trong quan trường luôn làm theo nguyên tắc:
Gặp đồng liêu thì phải lễ phép, gặp đồng liêu mà mình không ưa... lại càng phải lễ phép hơn.
Chỉ cần bản thân không cảm thấy ghê tởm, thì sẽ luôn có cách để khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Vừa rồi, hai người nhìn nhau ngây ra, nhưng cách hành xử của Nhạc Yến Bình lại mang đến một hiệu quả tuyệt vời.
Chỉ tiếc là chưa kịp giao chiến, Tạ Chiết Y và Đường Vãn Vãn đã bị đạo diễn gọi đi trình diện
Nhạc Yến Bình nhìn bóng họ rời đi với chút tiếc nuối, rồi lại ngồi xuống tiếp tục xem sách sử.
Chín lậu cá hồ già không cần đi trình diện, kịch bản của cậu chỉ có sáu chữ - Phải an phận, đừng gây chuyện.
Sau khi xác định mọi chuyện ổn thoả, [ Phong Vân ] chính thức bắt đầu phát sóng trực tiếp.
MC Sầm Khê bước lên sân khấu chính, giọng nói ôn nhu nói lời mở đầu: “Lịch sử Hoa Hạ trải qua ngàn năm, hôm nay chúng ta cùng nhau theo dấu chân của thời gian, tìm hiểu về sự biến hóa của Phong Vân trong quá khứ. Sau đây, chúng ta hãy cùng hoan nghênh khách quý lên sân khấu!”
Vừa dứt lời, hiện trường cùng làn đạn trên phát sóng trực tiếp bắt đầu tung hô cuồng nhiệt.
[ Aaaa, Vãn Vãn trong cổ trang thật đẹp! ]
[ Thanh lãnh ôn nhu, quý công tử! Chiết Y lão công này thực sự quá soái!! Tiết mục tổ này thật tuyệt! ]
Giữa những tiếng xôn xao, có người chú ý đến Nhạc Yến Bình đứng cạnh đó, và rất nhanh, Tiểu Nhạc đại nhân cũng đã có được những "hoan hô" riêng của mình.
[ Tài nguyên già lại lộ diện trong tổ tiết mục !!! ]
[ Nhạc Yến Bình! Mày rời xa Tạ ca ca cho tao! ]
Ân, thời điểm lâm triều các ngôn quan ngươi tới ta đi náo nhiệt cũng không khác biệt mấy.
Tiểu Nhạc đại nhân da mặt dày, không có chút xấu hổ nào, thậm chí còn có chút hoài niệm.
Cậu cầm lòng không đậu mà hơi mỉm cười.
Lúc này, ánh sáng chiếu qua người cậu, ánh đèn sân khấu chiều xuống thanh y mỹ nhân mặt mày như hoạ, ý cười ôn hoà. Đáng tiếc tốc độ quá nhanh, không có mấy người để ý đến.
Chỉ có Tạ Chiết Y là nhận ra.
Nếu nhìn lúc ở hậu trường khi cậu gọi anh hai một cách có ý, hôm nay Nhạc Yến Bình đã trở nên khá an phận rồi.
Cậu an an tĩnh tĩnh mà đứng đó, chẳng ai chú ý, cả người cậu cơ hồ hoà làm một cùng với bối cảnh.
Thật là đáng thương a. Tạ Chiết Y nghĩ.
Vì thế giây tiếp theo, anh cười mở miệng: “À đúng rồi, Tiểu Yến, trong lịch sử, triều đại nào là cậu thích nhất?”
[ Ô ô ô, Chiết Y ca ca thật là ôn nhu, chăm sóc người khác thật tốt! ]
[ Ca ca không cần lo lắng cho cậu ta nữa, cậu ta không xứng! ]
[ Lão công không cần lo cho cậu ta! ]
Chính lúc đó, Nhạc Yến Bình, người không mấy hứng thú với nội dung của tiết mục, chỉ lặng lẽ trợn mắt và lặng thinh.
Căn cứ vào nguyên tắc không sinh sự, cậu thuận miệng nói: “Triều Tấn.”
Bầu không khí trên sân khấu lặng đi một chút, Nhạc Yến Bình quay mặt đi, mỉm cười ôn hòa với Tạ Chiết Y.
“Triều Tấn ư...”
Sầm Khê dẫn đầu đánh vỡ im lặng, dùng thanh âm có thể làm lỗ tai người khác mang thai khẽ cười: “Chủ đề hôm nay chắc hẳn Tiểu Nhạc sẽ rất thích, bởi vì chúng ta sẽ tìm hiểu về Bắc Tấn, thời kỳ Càn An thịnh thế.”
Nhạc Yến Bình: ……Ah?! Nói sớm một chút không phải được rồi sao, như vậy cậu có thể đã không mệt nhọc.
Là vị hoàng đế vĩ đại nhất thời Càn An thịnh thế, Càn An Đế tại vị suốt 40 năm, Đại Tấn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Ông đã chinh phục phương Bắc để đánh bại Hung Nô, chinh phạt phương Tây để tiêu diệt Man Di, vạn quốc đến triều cống. Đây là thời kỳ đỉnh cao trong lịch sử bản đồ Hoa Hạ.
Mà vị Càn An Đế này không ai khác chính là người mà phụ thân cậu đã ghi chép 6 năm qua trong những cuốn sách tiểu sử về hoàng đế.
Nhân tiện, người phụ trách việc nghiên cứu tiểu sử của Càn An Đế chính là phụ thân của Nhạc Yến Bình.
Thân thiết, quá thân thiết!
Nhạc Yến Bình quyết định rút về những đánh giá lúc trước có chứa thành kiến của mình đối với chương trình.
"Nhắc đến Càn An thịnh thế, thì không thể không nhắc đến một bộ tranh cực kỳ nổi tiếng." Sầm Khê hơi dừng lại một chút: “Các vị khách quý có biết đó là bộ tranh nào không?”
Đường Vãn Vãn dùng quạt che nửa khuôn mặt, nghe vậy lập tức cười nhẹ, “Thầy Sầm thật là, sao có thể có ai không biết câu hỏi này chứ ~?”
Cô liếc mắt nhìn Nhạc Yến Bình: “Nếu không thì để Tiểu Nhạc trả lời đi ~”
[ Đề bài tặng điểm nha ~ ]
[ Không thể nào có người không biết được ]
[ Không thể nào, không thể nào? ]
Nhạc Yến Bình đang rất hưng phấn: Ah(☉。☉)!?
Là một người sử quan, nói đến những sử sách nổi danh hay những câu chuyện trong lịch sử thì không có ai là Tiểu Nhạc đại nhân không biết. Nhưng nếu nói về hoạ thì….
Chỉ thích nhớ đến lịch sử đen tối của Hoàng Thượng , Tiểu Nhạc đại nhân không phải là người phong nhã gì, thật sự đúng là không biết bao nhiêu bức tranh.
Vì vậy,cậu đúng lý hợp tình nói: “Tôi không biết.”
Sầm Khê:...…
Nhạc Yến Bình quả thật là, trăm nghe không bằng một thấy.
[ Tôi đang mong chờ cái gì chứ...... ]
[ Quả nhiên, cá lậu chín vẫn là cá lậu chín ]
"Tiểu Yến, là [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ] đó" Tạ Chiết Y đúng lúc mở miệng.
"Không sai." Sầm Khê cười tủm tỉm nói, “Vậy Vãn Vãn, tôi hỏi cô, tác giả của [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ] là ai?”
Đường Vãn Vãn cười rộ lên: “Câu hỏi này mà cũng hỏi tôi sao, [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ] tác giả là Cảnh Thừa Đế – Tiêu Quý Uyên.”
Tiêu Quý Uyên...…
Một lần nữa nghe thấy ba chữ này, Nhạc Yến Bình không thể không có chút ngẩn người. Nhưng mà Tiêu Quý Uyên khi nào lại vẽ tranh nổi tiếng này?
Sầm Khê: “Trả lời chính xác. Vậy tiếp theo... chúng ta hãy mời ra [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ]!”
[ Ngọa tào! Khoan đã! “Cẩm Tú Giang Sơn Đồ” không phải đã bị thất lạc trong chiến tranh sao?! Tiết mục tổ lấy từ đâu ra vậy? ]
[ Không thể nào, chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi?! ]
Tiếng nhạc du dương vang lên, toàn bộ ánh đèn đều tập trung vào trung tâm sân khấu. Một tấm vải đỏ dài 3 mét được phủ lên một chiếc bục, từ từ dâng lên dưới ánh mắt chăm chú của hàng nghìn người.
"Thầy Sầm! Cái gì ở phía sau đó?" Đường Vãn Vãn kích động đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy.
Sẩm Khê gật đầu: “Đúng vậy, tấm vải đỏ đó chính là bức tranh truyền lại đời sau, [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ]. Mọi người đều biết, bức tranh này đã bị chiến tranh đánh mất nhiều năm. Nhưng bây giờ, bức bảo vật mất mát đó cuối cùng đã được Tạ Chiết Y tiên sinh và Tạ thị tập đoàn nỗ lực mang trở lại tổ quốc, và hôm nay nó được trưng bày ở đây, nhờ vào sự hợp tác với tiết mục này!”
Lập tức, cả khán phòng vang lên những tràng vỗ tay như sấm, tiếng vỗ tay dường như không ngừng, mọi người đều hào hứng không thôi.
[ A a a a, lão công thật tuyệt vời! ]
[ Ngọa tào! Tạ Chiết Y thật mạnh mẽ! Lộ chuyển phấn! ]
Trong tiếng hoan hô, Nhạc Yến Bình lặng lẽ nhìn Tạ Chiết Y đứng dưới ánh đèn chiếu sáng.
Tạ Chiết Y tiên sinh và Tạ thị tập đoàn... Quả thật là một sự kết hợp kỳ diệu.
Họ nhận được mọi lời khen ngợi, nhưng thiếu gia thật sự của Tạ gia lại bị gạt ra ngoài, trở thành một cái bóng hoàn toàn không ai để ý đến. Cũng không khó hiểu khi nguyên chủ mỗi ngày đều nổi điên.
Nhạc Yến Bình nghĩ vậy, trong một góc khuất mà không ai chú ý, khẽ thở dài. Cho đến khi tiếng vỗ tay dần dần dừng lại, Tạ Chiết Y mới mỉm cười mở lời: “Thầy Sầm nói quá lời, tập đoàn Tạ thị vốn luôn tận tâm bảo vệ và phục hồi di sản văn hóa, lần này, cơ duyên may mắn đưa [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ] về với chúng tôi, đối với tôi mà nói là một niềm vui lớn. Nhưng thành tựu này không phải chỉ của riêng tôi, mà còn có một người bạn đã giúp tôi rất nhiều.”
Sầm Khê dường như rất tò mò: “À? Vậy trong đó còn câu chuyện xưa gì sao?"
Tạ Chiết Y mỉm cười: “Chuyện này... không bằng chờ khi bạn tôi vào đây, thầy Sầm tự mình hỏi anh ấy.”
[ Cái gì! Còn có khách quý thần bí!!! ]
[ Aaaa, là ai là ai! ]
Làn sóng thảo luận trở nên sôi nổi, tiếc rằng Sầm Khê không có thói quen tham gia vào những vấn đề kiểu này, vì vậy trực tiếp đồng ý: “Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau mở tấm vải đỏ, mượn cơ hội này để chiêm ngưỡng tác phẩm nổi danh cổ kim, [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ], cùng nhau nhìn lại một thời kỳ thịnh thế huy hoàng!”
Lụa đỏ từ từ rơi xuống, khi bức tranh cuộn hiện ra, tất cả mọi người không khỏi bị khuynh đảo. Trong phút chốc, mọi người đều ngây người nhìn, chỉ có Nhạc Yến Bình là trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: Hóa ra tác phẩm gọi là [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ] lại chính là bức này.
“Kế tiếp, chúng ta sẽ cùng ba vị khách quý giới thiệu bức tranh nổi danh này tới các bạn xem ở hiện trường!”
Là người chủ trì, Tạ Chiết Y dẫn đầu mở lời: “[ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ] được vẽ vào năm Càn An thứ 36, tại Nhạn Thành. Ở Nhạn Thành, nơi đây nước đã cạn khô từ lâu, sau khi Càn An Đế lên ngôi, ông chú trọng đến dân sinh, chỉ sử dụng hiền tài. Ông đã lệnh Quách Nhàn làm quan thuỷ lợi, dẫn đầu việc trị thủy ở Nhạn Thành. Mười năm sau, công trình đã thành công, bá tánh an cư lạc nghiệp.”
“Lúc đó, Cảnh Thừa Đế đang là Thái Tử, theo Càn An Đế cải trang hành quân trên đường đi qua Nhạn Thành. Tại nơi đây, thái thú dẫn họ bước lên điểm nổi tiếng sau này – Lăng Tiêu Phong.”
Đường Vãn Vãn lật kịch bản, bắt đầu giảng giải từng bước cho mọi người. Mọi người đều theo dõi và chìm đắm trong câu chuyện của hai người.
“Vào lúc mặt trời sắp lặn, Càn An Đế và Cảnh Thừa Đế lên cao nhìn về phía xa, họ nhìn thấy khói bếp từ các hộ gia đình trong Nhạn Thành bốc lên. Chim mỏi về tổ, người trở về nhà, đèn sáng và trà thơm, tạo nên một khung cảnh yên bình và thoải mái. Nơi đây, cảnh vật hòa hợp khiến Cảnh Thừa Đế xúc động, khiến ông nổi hứng và vẽ bức tranh này. Trong bức họa, ông thể hiện sự kiên định và mạnh mẽ qua bốn chữ……."
Tạ Chiết Y và Đường Vãn Vãn không hẹn mà cùng dừng lại, cả hai cùng nhìn về phía Nhạc Yến Bình, người vừa rồi im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát bức tranh.
Nhạc Yến Bình chăm chú nhìn bức tranh, ánh mắt như ngưng lại trong một khoảnh khắc. Ngay khi ánh mắt của cậu dừng lại, làn sóng bàn luận lại bắt đầu sôi nổi.
[ Cảnh tượng này thật sự khiến người ta cảm thấy, Tạ Chiết Y và Đường Vãn Vãn đúng là đã bỏ công sức lớn trong việc này. ]
[ Nhạc Yến Bình sẽ không quen biết chữ phồn thể bá, cười chết ]
[ Không có văn hóa mà còn tới tham gia tiết mục này, lại còn không biết xấu hổ mà nói mình thích nhất Tấn triều, thật đáng mắng! ]
Giữa một đám tiếng mắng chửi, Nhạc Yến Bình rốt cuộc cũng lên tiếng: “Trời yên biển lặng...”
“Nhưng mà”, cậu ngừng nói khi nhìn thấy bức tranh đẹp mắt khó lòng mà diễn tả hết, “Tôi chỉ muốn nói, liệu có khả năng nào, bức họa này không phải là Cảnh Thừa Đế vẽ trong [ Cẩm Tú Giang Sơn Đồ ] không?”
Hả?!