Edit: Hiền
Quý Hạo vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chưa kịp nói gì thì anh cả Quý đã bắt đầu chửi: "Đừng có mặt dày, đừng tưởng mọi người không biết hai người có ý gì, chiếm ở đây một ít ở kia một ít. Tôi nói cho cô nghe này Lưu Vân, mau chóng mang hết đá trong đất của nhà chúng tôi đi, đừng có vứt qua đất của người khác, đúng là xấu xa đến tận xương tủy!"
"Mở mồm ra là kêu giúp, tôi thấy hai người giống kẻ ăn trộm hơn đấy! Người ta không cho hai người gặt mà trong lòng không rõ sao? Vậy mà vẫn dòm ngó?"
...
Lưu Vân còn ngụy biện, la lối nói không có chiếm đất nhà bác cả Quý, cuối cùng anh cả Quý lớn tiếng chửi: "Có phải muốn làm ầm đến tai ủy ban làng không? Cầm thước đo thử xem, thiếu một cm, tôi cũng sẽ không để cho hai người nuốt trôi!"
Quý Hạo biết rõ Lưu Vân là người như thế nào, bị mọi người xung quanh nhìn, xấu hổ vô cùng, anh ấy tìm một lý do để rời đi, mặt mày tối sầm, tức giận quát Lưu Vân: "Cả ngày chỉ biết tranh giành đất đai, đừng có cãi nhau nữa! Cút về nhà đi!"
Lưu Vân bị chồng quát, không dám phản bác gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT