Edit: Trúc Linh
“Quý Hoài?” Phương Lan cũng đã thấy người đứng trước cửa, sau một thoáng giật mình mới hoàn hồn, môi giật giật phun ra hai chữ này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh đã vứt bỏ Ngải Xảo, ôm tiền chạy đi.
Tự dưng giờ xuất hiện khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.
“Lại đây.” Quý Hoài hít sâu một hơi, rõ ràng là đang tức giận nhưng âm thanh lại nghẹn ngào: “Chúng ta đi về.”
Còn chưa dứt câu Ngải Xảo đã khóc to hơn, thở hổn hển với lại cô đang mang thai nên khiến người ta lo lắng cực kỳ.
Mọi sự bướng bỉnh được bộc lộ hết.
Cô không biết sau này nên làm gì, bản thân và đứa nhỏ sẽ đi về đâu.
Ngay cả cái chết cũng hiện trong đầu.
“Anh dữ gì chứ?” Phương Lan đã ghét Quý Hoài từ lâu, cô ấy mắng to: “Anh bỏ cô ấy ở nhà ga một mình, anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Hôm qua cô ấy bất lực đến thế nào anh có biết không?”
“Anh còn dám to tiếng? Anh có xứng làm đàn ông không hả?”
….
Cô ấy ụp một nồi lớn lên đầu Quý Hoài, chẳng thèm nể mặt mũi, mà đối phương lại không hề sĩ diện chẳng qua sắc mặt càng lúc càng nhăn nhó.
“Xảo Xảo, em lại đây.” Quý Hoài không để ý đến Phương Lan, chỉ mở miệng nói với Ngải Xảo, có điều lúc này giọng đã mềm hơn.
“Anh vẫn chưa nói rõ ràng hôm qua anh đi đâu đấy! Rốt cuộc anh đã ở đâu?” Phương Lan không buông tha cho anh, tiếp tục ép hỏi.
Tên Quý Hoài chả phải thứ tốt lành gì, sợ cô ấy nói linh tinh với Ngải Xảo nên lúc nào cũng ngăn Ngải Xảo nói chuyện với cô ấy.
Lừa tiền lừa sắc, miệng lưỡi như mật, nhân phẩm xấu xa thật sự.
“Chuyện của bọn tôi khi nào đến lượt cô bỏ mồm vào thế? Cô lo được chắc?” Quý Hoài giận dữ mắng thành tiếng, ngực phập phồng: “Cô còn đưa cô ấy về đây giấu làm tôi tìm cả một đêm, suýt nữa đã báo cảnh sát rồi đấy!”
“Tôi còn chưa tính sổ với cô, tốt nhất cô nên ngậm mồm lại cho tôi!”
Anh tức đến mức sắp bùng nổ.
Phương Lan bị tiếng anh mắng dọa sợ, Ngải Xảo bước xuống giường đi tới trước mặt anh, ngẩng đôi mắt đầy nước hỏi: “Vậy anh đã đi đâu?”
Anh dịu mặt lại, đáy mắt tỏa sáng, miệng phun ra một câu: “Dù sao cũng không bỏ em, về anh sẽ nói sau.”
“Được.” Cô gật đầu nói tiếp: “Chuyện này không liên quan đến Phương Lan, vì khi ấy anh mất tích nên em gọi cô ấy tới đón em về.”
Cô cũng không muốn hỏi ở đây để tránh bị người ta bàn tán cười nhạo.
“Đúng vậy, bọn tôi còn đang định góp tiền lại cho Ngải Xảo về quê, cô ấy tưởng anh đi rồi nên định phá thai nữa kìa.” Hà Thu Hương nói bằng giọng cười cợt.
Khi nói chuyện, nụ cười cứng như đá.
Cái tên Quý Hoài này đã biến mất rồi mà? Sao không biến mất mãi mãi luôn đi?
Cô ta tưởng khi nói những lời này Quý Hoài sẽ nổi giận đùng đùng mắng Ngải Xảo độc ác, có khi sẽ chia tay luôn.
Ai dè anh bước lại gần cô ta, dùng đôi mắt đen nhánh bập bùng ánh lửa lia tới.
“Anh…. Anh….” Hà Thu Hương run rẩy, liên tục lùi ra sau nhưng nhìn vẻ ngoài xuất sắc ấy trái tim vẫn còn chút rung động.
“Ai không biết kiềm chế? Ai phá thai? Ai không muốn có con?” Gương mặt lạnh lùng liên tiếp đặt câu hỏi: “Mồm cô luôn thối thế à?”
Nghe vậy, Hà Thu Hương lập tức hóa đá, sắc mặt vặn vẹo.
Một người phụ nữ bị một người đàn ông trào phúng, đặc biệt là đối tượng mình có ý thì sao mà chịu được.
Chưa chờ cô ta đáp lại Quý Hoài đã nhanh chân duỗi tay kéo Ngải Xảo đi, lúc đi ngang qua Hà Thu Hương còn liếc xéo cô ta một cái: “Cầm vài đồng bạc lẻ mà muốn vũ nhục người ta hả? Với nhân phẩm của cô thì chả có thằng nào thèm đâu, nếu ai cưới cô thì chi bằng lôi mười tám đời tổ tiên nhà họ lên giết người phóng hỏa đi.”
Còn chưa dứt câu đã kéo Ngải Xảo rời đi.
Sắc mặt Hà Thu Hương trắng bệch, cái mũi nở phổng ra.
Ở niên đại này một cô gái hai mươi mấy tuổi vẫn chưa tính là lớn, Quý Hoài nói cô ta không gả được là lời nguyền rủa độc ác nhất, nếu để người trong phạm vi 18 dặm nghe được chắc chắn sẽ cười chết mất, có khi mẹ cô ta sẽ xách người lên đánh cô ta một trận ra trò.
Nhìn Phương Lan, cô ta hít mũi, nghẹn ra một câu: “Cho dù có gả thì tôi cũng sẽ không gả cho tên đàn ông như anh ta!”
Phương Lan: “...”
Không phải cô ấy muốn đả kích người khác, Quý Hoài là người đẹp trai, Hà Thu Hương thì eo thô chân to da đen, trên mặt có cả rỗ, thật sự không lọt vào mắt người ta đâu.
Dưới tầng.
Lúc này các công nhân vừa thay ca nên kéo nhau về đây.
Có vài người đi đằng trước nói.
“Ý đó không phải là Quý Hoài ư? Không phải anh ta ôm tiền chạy rồi hả?” Có một nữ công nhân nhìn bóng người, hỏi với vẻ nghi ngờ.
Mấy người khác nghe thấy thế cũng bước nhanh hơn.
Quý Hoài đang ôm lấy vai Ngải Xảo, kéo cô vào ngực, mà cô thì cúi đầu im lặng, hai người vẫn đi về phía trước.
“Tối qua Hà Thu Hương bảo Ngải Xảo định phá thai nhưng Quý Hoài đã lừa hết số tiền của cô ấy đi rồi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nữ công đứng bên phải cười nói: “Hà Thu Hương nói mà mấy người cũng tin hử? Hai người đó từng cãi nhau một trận còn gì? Cãi đến mức ghét nhau luôn.”
“Cũng đúng.”
….
Buổi sáng ai ai cũng thảo luận về chuyện của Ngải Xảo, giờ biến thành Hạ Thu Hương nói linh tinh, còn tưởng là đề tài nào đó hấp dẫn ai dè là thông tin giả.
Khi hai người đi ngang qua, có người hỏi Quý Hoài: “Anh không làm trong xưởng nữa à?”
Nghe Hà Thu Hương nói vì muốn bỏ chạy nên đã sớm tính kế vứt Ngải Xảo ở nhà gà sau đó đi một mình.
Quý Hoài gật đầu, lên tiếng: “Tiền lương thấp quá mà Ngải Xảo sắp sinh nên định kiếm nghề khác làm, nếu không sẽ không nuôi nổi mất.”
Lúc anh nói chuyện tay vẫn đặt lên vai người phụ nữ, động tác giống như trong quá khứ, thân mật dính chắc, người bên ngoài thấy đã biết hiểu lầm đã được giải trừ, mối quan hệ đã khôi phục.
“Sắp làm bố rồi khác nha.” Các cô cười trêu, nói tiếp: “Nghe bảo anh chuẩn bị đưa Ngải Xảo về nhà?”
Không biết cái này Hà Thu Hương có nói thật không nữa?
Gặp được đương sự tất nhiên là phải hỏi cho chắc.
“Năm nay định về nhưng đã có chuyện xảy ra nên không về nữa, giờ góp tiền nuôi con đã.” Quý Hoài không giấu giếm, đáp: “Sang năm kiếm được lời thì muốn khi nào mà chẳng được.”
Trong lời nói có chút run rẩy.
Vài người gật đầu, nói vài ba câu sau đó rời đi.
Trong đoàn người có cô gái quay đầu nhìn hai bóng lưng dựa vào nhau nói: “Quý Hoài đẹp trai đấy chứ, nhưng nếu tôi có được vóc dáng và gương mặt như Ngải Xảo chắc chắn tôi sẽ không mang thai con của anh ta đâu.”
“Tìm kẻ có tiền để mang thai có đúng không?” Có người tiếp lời.
“Cũng không đúng, tôi nói cho mấy người nghe.” Cô gái kia hạ giọng: “Trương Lăng mập mờ với xưởng trưởng, rất nhanh sẽ được thăng chức, tiền lương nhiều hơn chúng ta tận một trăm năm mươi đồng đấy.”
Tương đương với việc cộng dồn tiền lương của hai người lại rồi, ai mà chả ghen tị chứ?
“Ngải Xảo đẹp hơn Trương Lăng nhiều nhưng lại chịu nhục làm tình nhân cho người đã có vợ thì lại khác, tuy Quý Hoài không thành thật, có điều giờ người ta có vợ con rồi thay đổi thì sao? Không phải anh ta bảo muốn kiếm tiền à?”
“Có người cùng nhau cố gắng là được, chúng ta không phải số phú quý, vợ xưởng trưởng không dễ chọc lỡ bị tóm một phát là mất hết luôn giờ.”
“Đúng đó.”
….
Cả đám người vẫn đang bàn tán xôn xao, ban đầu còn cảm thấy đáng tiếc cho Ngải Xảo giờ thì cảm thấy cũng ổn, ít nhất người ta muốn tạo dựng gia đình, ổn định cuộc sống, biểu hiện của Quý Hoài luôn tôn trọng cô, chịu đổi việc để kiếm tiền, không giống những người này, lúc nào cũng làm trong chỗ sản xuất dây chuyền của xưởng, mỗi tháng phải gửi tiền về nhà.
Tương lai mờ mịt.