Edit: Đan
Quý Hoài đi trước, Tống Tuyền được anh nắm tay, cô không hé miệng nói nửa lời, trong lòng sợ muốn chết.
Sợ cảm xúc của anh sẽ bùng phát, sợ bệnh tình của anh sẽ chuyển biến xấu, sợ anh sẽ đau lòng, sợ anh sẽ khổ sở.
Sau khi đi ra khỏi khu dân cư, ở trước có một trạm xe buýt, vừa hay có một chiếc xe buýt đi đến, Quý Hoài kéo cô lên xe. Trên xe này không có nhiều người cho lắm, anh dẫn cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Tống Tuyền càng thêm lo lắng, cô đặt thêm một tay lên bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, Quý Hoài nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên thành nụ cười: “Bây giờ vẫn còn sớm, chẳng phải lần trước em bảo là muốn đến công viên Tây Hải chơi sao? Chỗ này cách đó không xa lắm, chúng ta đến đó chơi một lúc đi.”
Nghe vậy, cô lại càng đau lòng cho anh: “Có phải lời bà ta nói làm anh tổn thương đúng không? Anh có bị thương không thế?”
“Tuyền Tuyền.” Quý Hoài đối diện với tầm mắt cô, anh chậm rãi nói: “Là anh đập vỡ bình hoa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play