Tô Vân Tư và mẹ trở về bàn ăn, Vương Tích Chu vẫn chưa về, hai vợ chồng kia ngồi đó cứ uống nước mãi, cho đến khi Tô Vân Tư đi ra từ nhà bếp, mới tươi cười chào hỏi.
"Không ăn nữa thì đồ ăn sắp nguội rồi... Ơ... chị sao lại khóc?"
Vương Tân Chi xua tay, nở một nụ cười: "Không sao, ăn cơm đi."
Mọi người cầm bát lên tiếp tục gắp thức ăn, Vương Tân Chi bưng đĩa rau bina đến bát Vương Tích Chu, bưng đĩa cà chua xào trứng bên cạnh mình đến trước mặt Tô Vân Tư. Mợ ngạc nhiên nhìn một cái, một lúc sau, thử thăm dò nói:
"Tiểu Tư, cậu mợ có chuyện muốn nhờ cháu."
Tô Vân Tư gắp một miếng cà chua, trong mắt mang theo ý cười: "Mợ cứ nói."
"Em trai cháu sắp lên lớp mười một rồi, kiến thức cơ bản của nó không tốt lắm, thành tích cuối kỳ không được lý tưởng cho lắm. Cháu xem hai tháng nay cháu ở nhà, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng phụ đạo cho em trai cháu một chút, cháu thấy sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play