Chớp mắt đã ba giờ chiều, Mạnh Nam nhìn điện thoại, trả lời một tin nhắn, rồi ra ngoài đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh bệnh viện mua một ít đồ ăn vặt, xách lên tầng ba khu nội trú.
Nhìn qua cửa sổ, Mạnh Nam thấy Tô Vân Tư đang viết gì đó rất nhanh trên giấy nháp. Trên ghế chăm sóc, tấm lưng gầy gò của thiếu niên hơi khom xuống, ánh mắt tập trung, bàn tay quấn đầy băng gạc cầm cây bút cũ kỹ, lớp sơn đen trên thân bút đã bong tróc nhiều chỗ.
Lúc này ngoài cửa sổ xuân sắc rực rỡ, trong phòng lại kéo rèm một nửa, Tô Vân Tư không có biểu cảm gì trên mặt, như thể chỉ là một cỗ máy được lập trình sẵn, miệt mài làm bài tập.
Mạnh Nam luôn hy vọng cậu có thể thi đậu một trường đại học tốt, không phải là mong cậu thành đạt để nở mày nở mặt với người khác. Anh và Tô Vân Tư không có quan hệ huyết thống, người khác cũng sẽ không nói anh dạy con giỏi. Anh chỉ hy vọng Tô Vân Tư cả đời thuận buồm xuôi gió, sống bình an hạnh phúc, dù đi đến đâu cũng không bị người khác coi thường, không bị người khác bắt nạt là được.
Nhưng anh phát hiện mình đã sai.
Từ lúc hỏi bạn học của cậu trên xe vừa rồi, anh đã phát hiện ra, Tô Vân Tư sống không hề hạnh phúc. Cho dù cậu có cố gắng có giỏi giang đến đâu, cậu vẫn sẽ bị người khác bắt nạt, không có ai bảo vệ cậu, không có ai thật lòng quan tâm cậu, cậu luôn cô độc như vậy, không ai phát hiện ra cả.
Mạnh Nam đứng rất lâu ở ngoài cửa, nhìn Tô Vân Tư giải từng bài tập một, quan sát biểu cảm và động tác của cậu. Như thể một cỗ máy, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại, cho dù đã tìm ra đáp án cũng không hề thư giãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play