Sau khi trở lại tiểu viện, Kỷ Khinh Chu bị Diêu Trường An gọi đến chủ phòng.
Diêu Trường An vốn không định hỏi chuyện Kỷ Khinh Chu, nhưng hôm nay tận mắt thấy y chọc phải Nhiếp Chính Vương nên ông ấy cảm thấy mình phải hỏi đôi câu mới được, tránh việc Kỷ tiểu công tử làm xằng làm bậy, liên luỵ cả Đồ Đại Hữu gánh hoạ theo.
"Ta già rồi nên tai điếc mắt mờ, rất nhiều chuyện không thấy rõ, cũng không muốn hỏi." Diêu Trường An thở dài nói.
Nghe vậy, Kỷ Khinh Chu chủ động khai báo: "Sư phụ, thật ra không có việc gì đâu. Vương gia tìm ta để báo cho ta biết tình hình gần đây của huynh trưởng ta thôi."
Nghe xong, Diêu Trường An gật đầu, lại nhìn Đồ Đại Hữu núp ngoài cửa giấu đầu mà lại hở chân.
Chắc Đồ Đại Hữu lo Kỷ Khinh Chu bị mắng nên mới trốn bên ngoài nhìn lén.
"Nếu Đại Hữu thông minh được bằng một nửa ngươi thì bọn ta đã không cần phải hao tâm tốn sức lo lắng cho nó như thế." Diêu Trường An khẽ thở dài, hỏi Kỷ Khinh Chu: "Kỷ Khinh Chu, nếu được thì hãy giúp đỡ nó nhé?"
Kỷ Khinh Chu bèn đáp: "Hắn ta có ngài giúp đỡ rồi mà. Trước đó hắn ta luôn miệng nói với ta rằng ngài cố ý chọn ta ra từ nhạn đình. Ta không chỉ chịu ơn mà còn nhận tấm lòng của hắn ta... Sư phụ đừng lo, nếu ta chuốc họa vào thân thì dù có mất mạng, ta cũng sẽ không kéo hắn ta theo cùng đâu."
"Ngay từ đầu ngươi đã biết mình không phải người bọn ta muốn chọn rồi à?" Diêu Trường An hỏi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT