Trên đường trở về, Kỷ Khinh Chu cứ như người mất hồn.
Chốc chốc y lại nhớ đến cái chết thảm thương của người bị đánh kia, lúc thì y nhớ đến phản ứng của các đại thần khi đó, thoáng chốc lại không ngăn được mình nhớ về những lời nói Tần Tranh, có thể nói tâm trạng của y lúc này như đang ở bên bờ vực sụp đổ.
Y đã trải qua hai kiếp người nhưng đây là lần đầu tiên y tận mắt chứng kiến một người bị đánh đến chết, cảnh tượng đó quá sức chịu đựng đối với y. Một người đang sống sờ sờ thế kia mà chưa đến một nén nhang đã chết cứng nằm đó, nếu không phải vẫn còn bộ quần áo dính đầy máu kia thì Kỷ Khinh Chu còn nghi ngờ máu thịt của người bị đánh đã nát bét không còn nguyên vẹn.
Loại tác động trực tiếp đến thị giác vô cùng mãnh liệt này đã kích thích rất lớn đến y, tiếng hét đầy đau đớn mang theo máu và nước mắt của người kia mang đến cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở. Cú sốc này quá lớn, thậm chí còn phản tác dụng khiến cho Kỷ Khinh Chu rơi vào một loại trạng thái không quá chân thực, y cứ mơ mơ màng màng như đang trong một giấc mộng, nhất thời không phân biệt được mình đã tỉnh hay chưa.
“Khinh Chu hả?” Đồ Đại Hữu nhìn thấy Kỷ Khinh Chu ở con đường nhỏ bên ngoài tiểu viện, hắn ta bị dọa cho giật mình.
Lúc này, sắc mặt thiếu niên ấy trắng bệch, vẻ mặt y như đã nhìn thấy quỷ, có thể nói là sợ hãi đến mức mất hồn mất vía.
Đồ Đại Hữu vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Kỷ Khinh Chu thì phát hiện mồ hôi lạnh của y tứa ra thấm đẫm vào y phục, hắn ta không khỏi lo lắng, bèn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của ngươi nhợt nhạt thế này?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT