“Vương gia!” Kỷ Khinh Chu cuống quýt đứng dậy, y lúng túng đến nỗi hai bên tai đỏ rực cả lên.
Ánh mắt Lý Trạm lướt qua lỗ tai đỏ bừng của thiếu niên, hắn hờ hững nói, giọng điệu khiến người ta không thể nhìn thấu ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
“Bình thường không thấy ngươi nói nhiều như thế.” Lý Trạm nói.
“Ta… Tưởng ngài là Tần công tử.” Kỷ Khinh Chu hơi buông thõng vai xuống, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lý Trạm.
Kỷ Khinh Chu không phải người thích tâm sự với người khác, cho dù là Đồ Đại Hữu thì cũng chẳng mấy khi y tâm sự cùng. Hôm nay chẳng qua là bị kích thích quá lớn, tâm lý phòng bị của y buông lỏng, cộng thêm hai ngày nay sớm chiều đều ở chung với Tần Tranh, y cảm thấy chắc hẳn hắn ta có thể hiểu cảm giác của mình nên mới không kiềm được mà nói thêm vài câu.
Ai mà ngờ rằng người tới không phải Tần Tranh mà là Lý Trạm chứ!
Lúc này Kỷ Khinh Chu chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, không cần ra ngoài nữa!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play