Kỷ Khinh Chu cảm nhận viên kẹo trôi tuột xuống cổ họng, chạy dọc theo thực quản một cách chậm chạp và khó khăn. Thậm chí y còn có thể cảm nhận được viên kẹo cọ xát vào thực quản, mang lại cảm giác đau nhói nhè nhẹ.
Đến tận khi viên kẹo xuống được dạ dày, thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt y hơi tái nhợt, không biết là vì bị nghẹn hay là do sợ hãi. May mắn là Nhiếp chính vương không có ý định truy cứu, hắn cất bước vào cung Thục.
Kỷ Khinh Chu không dám thất lễ, vội vàng buông ống tay áo đã xắn xuống và đi vào theo.
"Hoàng thúc ơi!" Tiểu Hoàng Đế đã học miệt mài nửa ngày, buồn ngủ lắm rồi. Cậu bé vừa nhìn thấy Lý Trạm thì vui mừng khôn xiết, suýt chút nữa đã lao tới ôm chầm hắn. Nhưng hôm nay cậu bé được học về "lễ nghi của quân tử", nghĩ đến điều này, cậu bé chỉ gọi Lý Trạm một tiếng rồi ngồi quy củ ngay tại chỗ, không nói thêm lời nào, chỉ có đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Lý Trạm thể hiện rõ sự phấn khích tột cùng.
"Diện kiến Vương gia." Lư Đình Ý thấy Lý Trạm bước vào, vội vàng cúi chào hắn.
"Không cần đa lễ." Lý Trạm bước tới trước bàn, chìa tay lật một chồng giấy trên bàn, đây là kinh nghĩa mà tiểu Hoàng Đế đã chép hôm qua.
Lư Đình Ý thấy Lý Trạm lật xem bài tập của Lý Tùng đã bèn mở miệng đúng lúc: "Bệ hạ trước giờ luôn nghiêm túc nhưng bài tập chép kinh nghĩa được giao có hơi cẩu thả hôm qua, có lẽ là do hơi lơ đãng thôi, cũng không phải việc gì hệ trọng."
"Hừ..." Kỷ Khinh Chu đứng bên cạnh nghe vậy khẽ hừ một tiếng, cố nén kích động muốn nói ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT