Sau khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Đông xong, cuối cùng Diệp Thiểm Thiểm cũng bước vào phòng tắm và thoải mái ngâm mình. Cậu vừa lau tóc vừa suy nghĩ, có nên mang đàn piano ra luyện tập lại không?
Dù sao cũng đã hai năm không đụng đến rồi, nếu làm hỏng buổi biểu diễn của thầy Hess thì tiêu đời!
Nghĩ đến ông lão tóc bạc hay cau có, Diệp Thiểm Thiểm sờ sờ mu bàn tay mình - năm đó bị khẻ tay mấy lần, cậu vẫn còn ám ảnh tâm lý, nhắc đến thầy Hess là không nhịn được rụt tay lại.
So ra, mặc dù Đại ma vương hay trừ kẹo mút của cậu, nhưng có so sánh mới có an ủi, kim chủ nhà mình vẫn dịu dàng hơn nhiều!
Khi Cung Việt họp xong về nhà, chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương, như mặt hồ dưới ánh trăng, lấp lánh khiến người ta say đắm, nhưng lại có cảm giác thiếu thiếu điều gì đó.
Nghe tiếng đàn, Cung Việt đột nhiên nhớ lại, khi hắn còn nhỏ, cả ba và mẹ hắn đều rất thích piano. Đặc biệt là mẹ, đôi khi còn ôm hắn vào lòng, nắm tay hắn, đặt lên từng phím đàn đen trắng, vừa ngân nga những giai điệu đơn giản.
Chỉ là sau đó mọi thứ đã thay đổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play