Để lại vài người dọn dẹp hiện trường, Diệp Thiểm Thiểm chân tay bủn rủn leo lên xe cùng Cung Việt, cậu có cảm giác như hai cánh tay chẳng còn là của mình nữa.
Điều khó chịu nhất là tai cậu vẫn cứ ù đi, như thể bị hàng trăm chiếc loa công suất lớn bật nhạc xập xình xập xình cùng lúc tấn công.
Liếc nhìn Cung Việt bên cạnh, Diệp Thiểm Thiểm rướn người, đưa tay ra, giọng điệu có chút nũng nịu: "Anh ơi, bóp tay cho em với."
Thật ra cậu cũng muốn tự lực cánh sinh, tay trái bóp tay phải gì đó, nhưng khổ nỗi hai tay chẳng còn chút sức lực nào - chủ yếu là do đói, không thể thực hiện được động tác khó như vậy.
Đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, quả nhiên cái danh hiệu "Độc Cô Cầu Bại" trước kia chỉ là ảo tưởng.
Cung Việt nhìn hai bàn tay đưa ra trước mặt mình, bàn tay ấy rất đẹp, làn da trắng như sứ, có thể nhìn thấy lờ mờ mạch máu xanh, mỗi ngón tay đều thon dài, tựa như tác phẩm hoàn hảo nhất của bậc thầy điêu khắc Hy Lạp cổ đại.
Đẹp đến mức khiến người ta muốn hôn lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT