Khương Chỉ Oánh ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Thế Huân, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Tại sao cô lại xuyên không đến đây?

Nguyên chủ đâu rồi?

Chẳng lẽ đã đầu thai rồi?

Tuy nhiên thì, hiện tại cô cũng không có cách nào quay lại, chi bằng cứ thành thật đợi thôi.

Dù sao… Chỉ cần cô còn ở đây, cô tuyệt đối sẽ không để ba ba rơi vào tay nữ chủ!

Khương Thế Huân thấy con gái vẫn không chịu lên tiếng, lập tức nóng nảy: “Châu Châu, sao con không nói gì? Ba ba là đây mà!”

“Ba ba.” Khương Chỉ Oánh nhẹ nhàng gọi một tiếng, có chút thẹn thùng vươn tay béo về phía hắn.

Khương Thế Huân theo bản năng đón lấy cô, thật cẩn thận ôm cô vào lòng.

Khương Chỉ Oánh mềm mại tựa vào người anh, trong lòng kích động cực kỳ.

A a a a!

Cô thật sự đã gọi được rồi!

Cô… cô thật là quá mất mặt!

Hừ, dù sao cô cũng không quan tâm!

Sau này cô cũng có ba ba, có mẹ, có bảo bối, ngoài nguyên chủ ra, ai cũng đừng nghĩ đoạt đi!

Đúng rồi, mẹ cô đâu?

Khương Chỉ Oánh đang tự hỏi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi đầy kích động: “Châu Châu!”

Giọng nói này to quá!

Cô sợ tới mức run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, rất nhanh thấy một người phụ nữ trắng trẻo mập mạp chạy tới.

Nữ nhân này rõ ràng chính là Đường Ngọc Lan.

Đường Ngọc Lan hét lên một tiếng: “Châu Châu, sao con lại ướt hết vậy? Ai khi dễ con?”

Cô vừa rống lên một tiếng, đột nhiên thấy Tiêu Lẫm đi theo phía sau, nhìn thấy quần áo anh cũng ướt, lập tức nổi giận, chất vấn: “Có phải tiểu tử cậu đã khi dễ con gái nhà tôi không?”

Khương Chỉ Oánh đột nhiên muốn che mặt.

Được rồi, Đường Ngọc Lan không hổ là “vợ trước cực phẩm” trong sách, lại có thể nạt Tiêu Lẫm, đứa trẻ nhỏ gầy như cọng giá, cũng bắt nạt được.

Sợ Đường Ngọc Lan sẽ lấy oán trả ơn, Khương Chỉ Oánh vội vàng nói: “Mẹ, là cậu ấy đã cứu con! Người khi dễ con chính là Phùng Nhị Cẩu! Chú ta đoạt đùi gà của con, rồi còn đá con vào trong hồ! Con thiếu chút nữa đã bị chết đuối!”

Khương Chỉ Oánh cố gắng nặn hai giọt nước mắt, vội vàng nói tiếp: “Chú ta còn đoạt mặt trang sức của con!”

Nói xong, cô liền vội vàng kéo ra cổ áo, để lộ ra vết đỏ trên cổ.

Đó là lúc Phùng Nhị Cẩu đoạt ngọc bội của nguyên chủ, dùng sức lôi kéo đã tạo thành vết thương.

Trên cổ nguyên chủ có một dây tơ hồng, ngọc bội treo trên đó.

Phùng Nhị Cẩu thấy nguyên chủ cầm đùi gà trong tay, liền đoạt lấy. Sau đó, hắn ta không biết vì lý do gì mà lại đoạt lấy mặt trang sức của nguyên chủ, rồi đá cô ấy vào trong hồ.

Khương Chỉ Oánh cố gắng nhớ lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ bị rơi xuống hồ một lúc lâu mới mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, cô đã trở thành cái mà mọi người gọi là "nữ ma đầu".

Trong sách không có viết về việc vai ác nhỏ rơi xuống nước, mà chỉ viết nữ chủ tình cờ phát hiện ngọc bội, sau đó trộm lấy, ngoài ý muốn nhận chủ, được không gian.

Hiện tại cô trở thành vai ác nhỏ trong sách, thật là ngượng ngùng.

Khương Chỉ Oánh hạ quyết tâm, ngọc bội của nguyên chủ cô nhất định phải lấy lại!

Khương Chỉ Oánh kích động nắm chặt tay lại.

Đường Ngọc Lan nghe xong, tức giận đến điên người: “Cái gì! Phùng Nhị Cẩu cái tên vương bát đản này, mẹ thấy hắn hẳn là ngứa da rồi!”

Giọng cô vốn đã lớn, bây giờ hét lên, âm thanh như sấm vang.

Khương Chỉ Oánh vô ngữ nhìn cô, yên lặng dùng tay béo che tai lại.

Khương Thế Huân thấy vậy vội vàng nói: “Ngọc Lan, nhỏ giọng một chút, Châu Châu bị em dọa rồi.”

Khương Chỉ Oánh: “……” Cô không phải bị dọa, mà là cảm thấy quá ầm ĩ.

Đường Ngọc Lan nghe vậy vội vàng hạ thấp giọng: “Châu Châu, con đừng sợ, mẹ ở đây.”

Khương Chỉ Oánh không nhịn được liếc nhìn Đường Ngọc Lan, cẩn thận đánh giá cô.

Cô nhớ trong sách có rất nhiều đoạn miêu tả Đường Ngọc Lan vụng về như lợn, ham ăn biếng làm.

Nhưng người trước mắt này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play