“Ơ này, em làm cái gì mà lục tung hết cả tủ lên thế?” Lâm Dược Phi trở về nhà, nhìn thấy giường trong phòng lớn phủ đầy quần áo, trong tủ quần áo trống không, quần áo của Lâm Tiếu cái nào cũng bị lôi ra hết.
“Làm lung tung hết lên thế này, sao em không bị mẹ đánh nhỉ?” Lâm Dược Phi tựa vào cửa, nhìn em gái lấy từng bộ quần áo ướm lên người: “Rốt cuộc em đang làm cái gì thế?”
Mặt Lâm Tiếu buồn thiu: “Em không có gì để mặc.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên: “Em không có gì để mặc á?”
Anh liếc nhìn cả cái giường bầy đầy quần áo, lẽ nào em gái còn nhỏ như vậy đã hiểu được câu nói, tủ quần áo của con gái luôn luôn thiếu một bộ quần áo sao?
Nếu không phải là hôm nay nhìn thấy, Lâm Dược Phi cũng không biết là em gái mình có bao nhiêu bộ quần áo nữa, hai năm nay mẹ đã mua thật là nhiều quần áo cho em gái.
Lâm Tiếu: “Không phải là quần áo thường ngày, là quần áo để em lên sân khấu biểu diễn Romeo và Juliet cơ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT