“Ài…” Lữ Tú Anh thở dài thay cho một nửa số công nhân bị sa thải trong khu tập thể.
“Mẹ, nhất định phải sa thải ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh cũng thở dài: “Cũng hết cách rồi.” Tiền đương nhiên là quan trọng, nhưng bà biết mọi người thật sự suy sụp một phần là do tòa nhà sụp đổ. Trong lòng của các công nhân, xưởng dệt bông kiên cố như một tòa nhà bê tông cốt thép có thể che mưa chắn nắng cả đời. Tòa nhà kiên cố như vậy lại có lúc mong manh, trong một lúc khiến nhiều người không chấp nhận được.
Công tác sa thải rất nhanh được đưa ra, trong đó có một phần quan trọng.
Đối với gia đình có cặp vợ chồng công nhân thì chỉ có thể ở lại một người, còn một người phải đi.
Khu tập thể xưởng dệt bông hơn phân nửa là gia đình có vợ chồng công nhân. Xưởng dệt bông cũng như một cái xã hội thu nhỏ, nhu cầu sinh hoạt của công nhân đều được đáp ứng trong khu tập thể, tất nhiên hôn nhân trong nội bộ chiếm đa số.
Những năm đầu xưởng dệt bông làm ăn phát đạt, các công nhân nữ rất được săn đón, ai cũng ưu tiên kết hôn với công nhân trong xưởng, hai người cùng hưởng lương cao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT