Đồng Nhiên đầy đầu toàn dấu chấm hỏi, nhưng còn một điều khác khiến cậu bối rối hơn…

“Còn cái vị gọi là tổng giám đốc Thiệu là ai thế?”

“Chính là Thiệu Khuyết của Tập đoàn Khải Minh đấy!” Chuyên viên trang điểm cười như chế giễu. “Hai năm trước đám cưới ảnh đế Đồng Nhiên và Thiệu tổng là sự kiện hàng đầu trong giới, chẳng lẽ cậu không biết?”

“…” Thiệu Khuyết thì cậu tất nhiên biết, vì cậu vốn là nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí Khải Minh, mà công ty này lại thuộc Tập đoàn Khải Minh. Thiệu Khuyết hiển nhiên chính là cấp trên cao nhất của cậu.

Nhưng biết là một chuyện, trên thực tế… cậu và Thiệu Khuyết thậm chí còn chẳng hề thân quen! Đến cả nói chuyện trực tiếp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Hơn nữa cho dù cậu thích người cùng giới, nhưng tuyệt đối không đời nào thích kiểu ăn chơi như Thiệu Khuyết. Kết hôn ư? Không, đây còn chưa phải là điều quan trọng nhất…

“APP, tôi đã xuyên đến một thế giới song song rồi đúng không? Ở thế giới này, vẫn còn một ‘Đồng Nhiên’ khác tồn tại sao?” Điều này có thể giải thích tại sao cuộc đời của ‘Đồng Nhiên’ kia vừa tương đồng mà cũng vừa khác biệt với cậu.

“Không, ký chủ vẫn luôn ở thế giới ban đầu.”

Đồng Nhiên vừa như bị sét đánh giữa trời quang, vừa như bị nhấn chìm trong nước tuyết giữa ngày đông giá rét. Cái lạnh len lỏi vào từng khe xương, buốt đến tê dại. 

Thậm chí cú sốc từ việc tỉnh dậy trong một thân thể khác hay việc phát hiện ra APP trong đầu cũng không sao sánh bằng những gì cậu nghe thấy lúc này.

Đồng Nhiên không nhịn được khẽ run rẩy. “Vậy tại sao tôi lại đổi cơ thể? Còn ‘tôi’ kết hôn với Thiệu Khuyết rốt cuộc là ai?”

“Thân thể của ký chủ đã bị một linh hồn khác xâm chiếm. Chính vì vậy chương trình đã tìm cho ký chủ một cơ thể khác vốn đã mất dấu hiệu sự sống để làm vật chủ.”

Ý gì đây? Đồng Nhiên lờ mờ hiểu ra điều gì đó, nhưng bản năng lại muốn phủ nhận. Cho đến khi APP giải thích lại bằng những lời dễ hiểu hơn, cậu mới buộc phải đối diện với thực tế: cậu đã bị đoạt xác.

Nhưng khác với cậu chỉ nhập vào thân xác của một người đã khuất, chuyện này xảy ra khi cậu vẫn còn sống, một linh hồn khác đã cưỡng ép chiếm đoạt thân thể của cậu.

“Rốt cuộc thì kẻ giả mạo kia là ai? Hắn đã làm cách nào để cướp đi thân thể của tôi?!”

APP tìm thấy Đồng Nhiên khi cậu đã làm du hồn suốt 5 năm trời, chỉ còn lại chút ý thức mong manh sắp tan biến. Nói cách khác, cậu đã cận kề cảnh hồn phi phách tán.

“Xin lỗi, do hạn chế về quyền truy cập, chương trình này không thể tra cứu thông tin cá nhân của người khác.”

Đồng Nhiên im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Vậy cậu có thể đưa tôi trở lại thân xác không? Trở về cơ thể của chính mình?”

“Ký chủ, xin hãy nén đau thương.”

Tối hôm ấy, Đồng Nhiên không quay lại phòng chờ phỏng vấn.

Khi cuộc thi kết thúc, cậu trở về ký túc xá trong trạng thái đầu óc mơ màng. Đang định ra ban công hít chút gió để bình tâm, đẩy cửa ra thì phát hiện đã có người ở đó.

Người kia ngồi thù lù ở một góc ban công, mải mê nghịch điện thoại. Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, lập tức khóa màn hình rồi mỉm cười: “Tối nay nhảy tốt lắm.”

Đồng Nhiên đang định đóng cửa lại thì tay cậu khựng lại, ánh mắt như bị hút chặt vào chiếc điện thoại trong tay đối phương.

Chương trình cấm thực tập sinh sử dụng điện thoại, nhưng quy định này chỉ áp dụng cho những “người bình thường” như nguyên chủ. Còn thiếu niên tên Tuân Mịch đang ngồi ở góc kia có gia thế nổi bật, lại là thí sinh được yêu thích nhất trong Thần Tượng Quốc Dân mùa này, nên đương nhiên sẽ hưởng một vài đặc quyền.

Lúc này, Đồng Nhiên rất gấp gáp muốn tìm hiểu thông tin bên ngoài, biểu cảm uể oải trên mặt lập tức thay đổi. “Cảm ơn, có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không?”

Tuân Mịch sững lại, rồi đứng dậy, vừa phủi bụi trên quần vừa đưa điện thoại cho cậu, nửa đùa nửa thật hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Tôi suýt không nhận ra cậu nữa.”

Đồng Nhiên đón lấy điện thoại, không buồn ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: “Chắc là tôi mới đập đi xây lại mặt sáng nay.”

Tuân Mịch bật cười thành tiếng, cười xong còn nhìn cậu thêm vài giây, vỗ vai vài cái rồi rời đi.

Bốn phía yên tĩnh lạ thường.

Đồng Nhiên nhanh chóng mở trang tìm kiếm, gõ tên mình vào—

【Ảnh đế ngày xưa hai lần giành giải “Chổi Vàng”, hãy cùng điểm lại những màn diễn xuất gây sốc của Đồng Nhiên suốt những năm qua】

【Phim mới của Đồng Nhiên lại gặp thất bại, có tin đồn đã chia tay với người đại diện】

【Tin đồn trên mạng: Mẹ của Thiệu tổng dùng lý do không hợp bát tự để phản đối mối quan hệ, Đồng Nhiên không tiếc đổi tên thành Đồng Diệc Thần để được gả vào hào môn】

【Con đường chuyển mình của ảnh đế: Đồng Diệc Thần (Đồng Nhiên) và Thiệu Khuyết kết hôn, từ “người lao động” thăng chức thành phu nhân hào môn danh giá】

Mỗi tiêu đề tin tức hiện ra trước mắt Đồng Nhiên như một cú đánh chí mạng.

Tuy nhiên, đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Mười lăm phút sau, cậu đè tay lên ngực, rời khỏi ký túc xá, từng bước khó nhọc đi tới phòng y tế.

Trong suốt 5 năm qua, cậu từ một ảnh đế được yêu mến với danh tiếng tốt đã rơi vào cảnh “ung nhọt diễn xuất,” đời tư cũng trở thành trò cười cho công chúng, cho đến khi Đồng Diệc Thần cuối cùng cũng gả vào nhà họ Thiệu, được Thiệu Khuyết trao cổ phần để trở thành cổ đông lớn nhất của Khải Minh Entertainment, danh tiếng tồi tệ ấy bắt đầu có dấu hiệu được "tẩy trắng".

Càng đọc Đồng Nhiên càng cảm thấy ngực mình nghẹt thở.

Nếu chỉ đơn giản là chuyển sang một thế giới khác, không vướng bận, không ràng buộc, cậu có thể coi như đây là đầu thai, tiêu sái mà tạm biệt quá khứ. Nhưng rõ ràng giờ đây cuộc đời cậu bị xé thành hai nửa, 21 năm trước của cậu đã bị kẻ giả mạo tiếp quản và tiếp nối, trong khi cậu chỉ có thể bị giam trong một cơ thể xa lạ, nhìn người khác vừa tận hưởng “di sản” của mình, vừa dùng cơ thể ấy làm những chuyện mà cậu căm ghét và coi thường. Làm sao cậu có thể cắn răng mà chấp nhận được đây?

Nhưng cậu lại chẳng thể làm gì cả.

Suốt 21 năm tồn tại, cậu chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy.

Sau khi trở về từ phòng y tế, Đồng Nhiên chỉ còn biết nằm lỳ trên giường như một con cá chết, dại ra nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Ký chủ, cậu không luyện tập sao?” APP hỏi thúc giục.

“Không có tâm trạng, để tôi yên tĩnh một lát.”

APP im lặng vài phút rồi lại lên tiếng: “Ký chủ, đã đến lúc luyện tập rồi.”

“Không!” Đồng Nhiên bỗng bật dậy như hồi quang phản chiếu “Tôi không thể cứ thế mà bỏ cuộc!”

Cậu là một đứa trẻ mồ côi không có xuất thân gì, khó khăn lắm mới có được địa vị và danh tiếng như bây giờ. Dựa vào cái gì đứng nhìn bọn cướp trộm đào? Đã trộm đào thì thôi đi, trộm xong còn chặt mất cây là có ý gì?!



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play