Nói chuyện điện thoại xong, thông báo với mọi người rồi Tô Mai đưa Tiểu Hắc Đản và Huyên Huyên lên núi tạm biệt cọp con.
Cọp con ngày hôm nay không còn đơn độc, cách đây vài năm nhãi con này đã tìm được cô dâu cọp, sinh một ổ cọp con.
Mỗi năm một lứa, Tô Mai và Ông Cố chăm sóc rất kỹ, mấy năm nay không có con nào chết, con cháu cả thảy hai mươi bảy con.
Mỗi một con đều được Hòa Huyên đặt tên cho, đứng trên đỉnh đồi mà gọi lớn, một trận tiếng hổ gầm vang lên, tất cả đều chạy đến.
Để Hòa Huyên chơi với chúng, Tô Mai và Tiểu Hắc Đản đi bộ đến ngọn đồi gần đó, tìm mấy ổ lợn rừng đem về thêm cơm.
Bởi vì từ nhỏ đã ở sống chung với người nên cọp con có chỉ số thông minh của một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi, về cơ bản có thể hiểu được người nói gì. Tô Mai cẩn thận nói nguyên nhân rời đi, cũng bảo nó trông tốt con cháu, tránh cho lúc bọn họ không có ở đây, có người để ý đến đàn hổ.
Cọp con cái hiểu cái không đáp lại, ngay trong đêm dắt díu một nhà già trẻ lớn bé đến nơi hoang dã khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT