"Sao?" Tô Duệ khó hiểu, cô có nói gì đâu, không phải anh hỏi một câu, cô đáp một câu sao?
"Xem ra, cô rất biết chăm con." Ở trên xe mấy ngày, con trai nhỏ khóc lóc làm anh thiếu chút nữa đầu hàng, biểu tình phiền muộn của con trai lớn càng làm cho lòng người thắt lại.
Hai đứa bé khó trông như vậy, sao đến trong miệng cô đều "ngoan" hết.
Buổi trưa ăn mì cá, có hai món cá, một món là cá trộn ớt cắt nhỏ, một món là cá chao nước, nhặt xương cá ra, mì sợi trụng qua nước suối rồi trộn lên, phía trên để lớp nấm tươi, ăn rất ngon.
Triệu Khác vốn thăm đứa trẻ rồi đi, lại bị bà Vương kéo, hỏi khẩu vị, biết có thể ăn cay, nhét thêm một đĩa cá to và mì cho anh, trong đó có đầy đủ nấm và cá chất thành đống cao.
Về mấy đứa bé, trong ba đứa lớn chỉ có Tiểu Hắc Đản có thể ăn cay. Đứa bé dậy, Triệu Khác buông mì xuống đi bế, cái tay nhỏ bé lại đẩy ra, ngoẹo đầu nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi muốn khóc mà kêu lên: "Muốn cô, muốn cô..."
Triệu Khác "phì" một tiếng, véo khuôn mặt nhỏ của đứa bé, bế lên: "Ba con còn không bằng cô con mới quen nửa ngày à!"
"A... Ba xấu, xấu." Triệu Du vùng vẫy đẩy Triệu Khác: "Du Du muốn cô, muốn thơm cô..."
"Dậy rồi à." Bà Vương nghe thấy động tĩnh, đi tới cười nói: "Có phải đói không?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play