Thế nhưng, đến khi cầm ống nghe điện thoại lên áp vào tai, những việc lông gà vỏ tỏi đó dường như đã không còn ý nghĩa. Lâm Niệm Doanh nghe tiếng thím út ở đầu dây điện thoại bên kia dặn dò từng câu từng chữ, trong lòng chỉ muốn thời gian kéo dài lâu hơn, lâu hơn nữa.
"Đưa máy cho em, đưa máy cho em đi, anh đã nói chuyện lâu lắm rồi đó." Tiểu Hắc Đản giật lấy chiếc điện thoại, đẩy Lâm Niệm Doanh đang phát ngốc ra chỗ khác, cười hì hì: "Mẹ ơi, con nghe giáo viên dạy môn địa lý của chúng con nói rằng bọn con sẽ được đi khắp mọi miền đất nước để huấn luyện..."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cậu bé, lên tiếng hỏi: "Em nghe nói khi nào thế?"
"Là hôm trước á." Tiểu Hắc Đản hờ hững phất phất tay với hai người bọn họ, rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng Tô Mai: "Đi vùng sông nước ở Giang Nam để học bơi lội, đến vùng biên giới phía Bắc học trượt băng, lên núi sâu học leo trèo, xuống sông dài xem mặt trời lặn học phiêu lưu..."
Tất cả mọi thứ qua lời kể của Tiểu Hắc Đản đều trở nên có vẻ mới mẻ và thú vị, nhưng Tô Mai hiểu rõ sự việc không hề đơn giản như vậy, đây là vừa đi vừa dạy, nhằm mục đích giúp cho bọn họ có thể quen thuộc và thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh sinh tồn nào.
Tô Mai đưa tay lên lau khóe mắt: "Các con nhớ chú ý an toàn..."
"Mẹ cứ yên tâm đi, khả năng sinh tồn của con là tố chất trời sinh rồi." Tiểu Hắc Đản tự hào vỗ vỗ ngực mình: "Cho dù tất cả mọi người có ngã xuống, thì cũng không tới lượt con. À, đúng rồi, vừa lúc nãy con mới nhận được thư của chị Tiểu Ức, chị ấy nói mở cả đã dệt được một tấm vải vô cùng đẹp, định để cho mẹ làm váy dài và áo sơ mi. Chị Tiểu Ức rất thích tấm vải đó, nhưng mợ lại bảo chị ấy quá xấu, màu da của chị ấy không hợp với tấm vải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT