Tô Mai nhón chân nhìn thoáng qua phía xa xa, nhắm mắt không đành lòng nhìn thẳng. Nét vẽ chẳng những xiêu xiêu vẹo vẹo mà màu sắc của mô hình còn chẳng hề giống. Người ta là tường màu đỏ, ngói màu xanh đen. Cậu bé thì lại tô ngói màu xanh da trời, tường thì màu vàng, cột thì màu đỏ thẫm, hành lang thì lại màu tím đen. Ba người thu bức tranh mà chẳng có biểu cảm nào.
Dương Đồng Quang sờ đầu cậu bé: "Nghe nói cháu biết gõ trống, hát cũng không tệ. Cháu muốn biểu diễn cái gì trong bài thi âm nhạc?"
Tiểu Hắc Đản lấy giấy vụn lau màu vẽ còn dính trên tay: "Cháu thổi kèn suona rất tốt. Hay là để cháu thổi cho mọi người nghe một bài nhé?"
"Được thôi!" Môn âm nhạc không quan trọng, thật ra Dương Đồng Quang không để ý bọn trẻ biểu diễn cái gì, hát không ra hơi cũng được, rống hai câu là được rồi.
"Chúng ra ra bên ngoài đi, tránh làm ảnh hưởng tới anh cháu."
Tiểu Hắc Đản trả lời rồi chạy tới phòng nhi đồng cầm kèn suona rồi theo Dương Đồng Quang ra ngoài. Trên bậc thang ở cửa, Tiểu Du Nhi đã ăn hết sơn tra, đang ôm chiếc đĩa nghiêng người ngủ.
Dương Đồng Quang đảo mắt qua nhìn, không khỏi kinh ngạc: "Ôi! Sao đứa trẻ này lại ngủ ở đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT