Ngay lập tức lửa giận liền dâng lên trong lòng, nắm chặt tay lại thành quyền giống như một chú sói con xông về phía Tô Duệ đang nằm trên giường bệnh: "Đồ tiện nhân, tôi đánh chết cô! Cho cô cười này..."
Triệu Khác nhíu chặt lông mày lại, bước nhanh lên phía trước, nhấc góc áo phía sau của cậu ta nhấc bổng cả người lên.
"A – Thả tôi ra!" Lâm Kiến Quốc giãy giụa chửi bới: "Xem tôi không đấm chết cái con tiện nhân này, cho cô ta bất tâm xấu xa, cho cô ta hại ba mẹ tôi..."
Sắc mặt Triệu Khác đen xì lại, dắt cậu ta, nói với người nhà ở tòa án đưa cậu ta tới đây: "Để tôi mời bà đi ra, hay là bà tự mình đi ra ngoài?"
Người phụ nữ ánh mắt tra xét nhìn chiếc áo quân phục kiểu năm tám trên người Triệu Khác, không đeo phù hiệu.
Quân phục kiểu năm tám là được cải thiện lại từ kiểu năm năm, ngoại trừ vải vóc sửa lại phổ thông, mũ có vành lớn được đổi thành mũ của quân giải phóng nhân dân, còn có quân hàm được đeo ở vai giờ đổi thành đeo phù hiệu ở cổ.
Người phụ nữ bị khí thế lúc mới bước vào của Triệu Khác dọa cho sợ, bây giờ thấy anh không đeo phù hiệu, nghĩ rằng đó là quân nhân, chức vị cũng sẽ chẳng cao được đến đâu, vì thế đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, khinh miệt nói: "Cậu là ai? Chúng tôi đang bàn chuyện nhà của nhà họ Lâm, có liên quan gì tới cậu chứ?"
"Trung đoàn phó Triệu." Tô Duệ kinh ngạc tới ngồi bật dậy từ trên giường: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Triệu Khác quay đầu lại nhìn thấy cô choàng áo trên người muốn xuống giường, không hờn giận nói: "Nằm yên đó đừng động đậy, đợi tôi quay lại."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play