Trương Dược lần đầu tiên thấy Trần Tập nổi giận nhiều đến thế đối với một cô gái, nhìn thấy gương mặt cô ngay lập tức trắng bệch, thật sự khiến người khác khó mà chịu đựng nổi.
"Anh Tập." Trương Dược và Trần Tập học chung đại học, cậu ta cũng chẳng có tài cán gì, chỉ kiếm được tấm bằng tốt nghiệp. Bình thường, cậu ta chủ yếu quản lý phần vận chuyển hàng hóa cho quán bar.
Trương Dược định lên tiếng hòa giải, không ngờ Nam Lê đang bị Trần Tập đè chặt trên tường lại đột nhiên ngất xỉu.
Trần Tập lập tức ôm cô, không suy nghĩ nhiều, bế ngang cô lên rồi nhanh chóng rời đi.
Nam Lê mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng nhỏ, có vẻ là của một phòng khám, tay phải cô đang truyền nước.
Cô cố gắng ngồi dậy, vừa hay chạm mắt với người vừa bước vào.
Trần Tập đặt túi thuốc bên cạnh, im lặng đi rót một ly nước ấm rồi đưa cho cô.
"Cảm ơn." Nam Lê nhận ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ.
"Truyền nước xong thì uống thuốc này, cách uống ghi trên hộp."
"Cảm ơn."
Trần Tập: "Tôi làm cậu ngất mà cậu còn liên tục cảm ơn tôi? Nam Lê, cậu có bị ngốc không vậy?"
"Không phải." Nam Lê vội sửa lời anh: "Là do cơ thể tôi vốn dĩ không khỏe, không liên quan gì đến cậu."
Nghĩ đến lúc nãy khi bế cô, cảm giác nhẹ bẫng, Trần Tập không khỏi nhíu mày, cô thật sự yếu đến mức không chịu nổi chút gió mưa nào.
Nam Lê thấy anh nhíu mày, vẻ mặt có chút dữ dằn, không biết phải nói gì.
Nếu có thể...
Cô muốn nói với anh.
Trần Tập…
Nam Lê lắc đầu, giọng yếu ớt đáp lại: "Không sao đâu. Đừng nhíu mày nữa.”
Cười lên một chút đi.
Cô cúi đầu, tay trái cầm chiếc cốc, trông giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi. Trần Tập đẩy ghế, chân ghế nhựa phát ra tiếng kêu giòn tan.
"Nam Lê."
Nam Lê ngẩng lên: "Hả?"
Trần Tập hỏi: "Hồi cấp ba tôi có bắt nạt cậu không?"
Nam Lê không ngờ lại là câu hỏi này, khựng lại một chút: "…Không có."
"Tôi có nợ tiền cậu không?"
"Không có."
Trần Tập nghiêm túc suy nghĩ, rồi hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm nghị: "Vậy thì hai chúng ta đã từng yêu nhau sao?"
Câu này quá mức vô lý.
Nam Lê vội vàng phủ nhận: "Không có."
Chậc.
Trần Tập thực sự không thể hiểu nổi.
"Vậy sao cậu cứ làm ra vẻ..." Yếu đuối đáng thương, như thể tôi nợ cậu mấy trăm vạn vậy.
Còn... nhìn theo kiểu khiến người ta cảm thấy khó chịu trong cổ họng.
Những lời còn lại không tiện nói ra, nên Trần Tập chỉ có thể im lặng.
"Thôi bỏ đi." Trần Tập đứng dậy, cúi đầu nhìn cô: "Chuyện này coi như lỗi của tôi, tôi xin lỗi."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"Hôm nay tôi tâm trạng không tốt, vừa hay cậu lại đụng phải, câu nói đó cậu quên đi nhé." ( truyện trên app t.y.t )
Dù gì cũng là bạn học cấp ba, câu nói đó đúng là không hề nể mặt.
Trần Tập cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đưa cho cô: "Phải rồi, lúc nãy có ai đó gọi cho cậu liên tục, gọi mấy lần chắc là có việc gấp, cậu gọi lại đi."
"Cảm ơn."
Trần Tập: … Nếu cô vẫn còn học trong trường, kiểu gì anh cũng xin giúp cô xin một danh hiệu tiêu biểu về ứng xử văn minh.
Nam Lê mở nhật ký cuộc gọi, khi nhìn thấy ghi chú, cơ thể cô bất giác cứng đờ, tay ngầm siết chặt lấy chăn: "Cậu có muốn nghe máy không?"
Trần Tập ngồi xuống ghế, duỗi thẳng chân trái, chân phải gác qua một cách lười biếng.
"Lần thứ ba tôi định nghe giúp cậu, nhưng kết quả là đầu dây bên kia cúp máy." Trần Tập nhớ lại ghi chú ấy, không khỏi cười đùa: "Ba chữ W, thế nào, là hacker mạng à?"
Nghe vậy, Nam Lê mới bình tĩnh lại đôi chút, khẽ nói: "Chỉ là một người bạn."
Trần Tập hiểu sai biểu cảm của cô, nghĩ rằng cô ngại không muốn gọi lại vì có anh ở đây, bèn viện cớ đi mua bữa tối rồi rời khỏi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mình cô, Nam Lê lật lại lịch sử cuộc gọi, hàng chục cuộc gọi nhỡ đều là từ một người. Cuối cùng, cô bấm gọi lại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Đừng gọi nữa." Nam Lê chưa uống nhiều nước, giọng khàn khàn.
Đối phương thở rất nặng nề, nặng đến mức lấn át cả tiếng gió xung quanh.
"Nam Lê."
"Tôi rất nhớ em."
Biểu cảm của Nam Lê từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm: "Sống cuộc sống của anh đi. Tôi đang bước tiếp, anh cũng nên bước tiếp."
Chuyện cũ trước kia chẳng qua chỉ là lớp bụi mờ trên bề mặt, gió thổi qua thì chẳng còn gì nữa.
Những dư ảnh còn lại xót lại cũng chẳng thể gây lên sóng gió lớn gì.
"...Tôi không làm được.”
Trong những giấc mơ lúc đêm khuya, nỗi áy náy dày đặc như muốn bóp nghẹt anh ta, khiến anh ta không thở nổi. Vì thế, Nam Lê phải ở đó, phải ở nơi mà anh ta có thể chạm đến, sống một cách sinh động, rực rỡ.
Nam Lê không nói gì thêm, dứt khoát cắt đứt cuộc gọi.
Lần này, Trần Tập thuận lợi đưa Nam Lê về nhà. Đến cổng khu chung cư, anh phát hiện đèn đường bên trong khá tối, nghĩ nên lịch sự hơn, quyết định đưa cô đến tận cửa nhà. Nào ngờ, Nam Lê vẫn khéo léo từ chối.
Thấy Trần Tập còn định nói gì đó, Nam Lê liền lên tiếng trước: "Trần Tập, con đường này tôi đã đi nhiều lần rồi, tôi tự đi được."
Dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt cô gái lại ánh lên vẻ kiên định lạ thường.
Trần Tập gật đầu, lấy điện thoại ra, "Được, vậy thêm WeChat đi."
Nam Lê ngạc nhiên.
"Đến nhà thì nhắn cho tôi một tiếng."
Trong ấn tượng của Trần Tập, hồi cấp ba anh không làm gì có lỗi với Nam Lê, thậm chí vài lần còn giúp đỡ cô. Vậy mà bây giờ cô lại tỏ ra xa cách như muốn tránh anh càng xa càng tốt. Ngay cả việc thêm WeChat, tốc độ rút điện thoại của cô cũng biểu lộ rõ sự miễn cưỡng.
Cô không muốn thêm? Thì anh càng muốn thêm.
—— ‘ting’
Hai người thành công kết bạn.
Trần Tập nhìn theo bóng lưng Nam Lê bước vào hành lang, ngẩng đầu nhìn quanh các ban công trên cao. Khi cảm nhận được điện thoại rung lên, anh lập tức nhìn thấy một căn hộ đột nhiên sáng đèn.
Anh nhướn mày, vuốt màn hình mở tin nhắn.
—— "Đã về nhà, cảm ơn."
Chậc.
Hai từ đó anh nghe đến mức lỗ tai sắp chai rồi.
Trần Tập trả lời một chữ "Được", cũng không vội rời đi, rồi mở phần ảnh đại diện của cô lên.
Ảnh đại diện của Nam Lê là một cô gái trong tranh hoạt hình, cầm cốc cà phê, nghiêng đầu cười.
Trần Tập bất giác mỉm cười.
Ảnh đại diện thì đầy năng lượng tích cực, tươi sáng là thế, vậy mà mấy lần gặp, chưa từng thấy cô cười lần nào.
Anh định xem thêm chút nữa, nhưng khi vào trang bạn bè của cô, nhìn thấy một vạch ngang khiến anh sững lại vài giây.
Anh thử làm mới trang lại vài lần, nhưng vẫn là giao diện đó.
Phải mất một phút, anh mới hoàn toàn nhận thức được điều gì đang xảy ra – anh đã bị chặn!
Ha.
Trần Tập gần như chỉ có thể bật ra một tiếng cười lạnh.
Được.
Giỏi lắm.
Gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc, anh phóng ánh mắt sắc lạnh về phía ban công, sau đó trèo lên xe máy, liên tục vặn ga mấy lần rồi phóng đi.
Sau khi chặn xong, Nam Lê không kìm được mà mở ảnh đại diện của Trần Tập lên.
Ảnh đại diện của anh là bức ảnh anh đang lái xe máy trên đường, gió cuốn tung vạt áo. Có lẽ do tốc độ quá nhanh, ảnh có phần mờ, nhưng chính điều đó lại khiến bức hình trở nên có nét mơ hồ đầy chất thơ.
Đó là tính cách của anh – ngông cuồng khó thuần, tự do phóng khoáng.
Nam Lê chăm chú nhìn ảnh khá lâu, cuối cùng ấn giữ và lưu lại. Nhưng vì quá căng thẳng, tay cô lỡ bấm vài lần, và trên màn hình lập tức xuất hiện một dòng thông báo.
—— "Tôi vỗ vai Cxi và kêu một tiếng 'ba ba tốt'."
Nam Lê vội vàng bấm gỡ tin nhắn.
Trần Tập: [?]
Nam Lê ôm trán, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Cô gõ vài chữ: [Xin lỗi, tôi lỡ tay bấm nhầm.]
Trần Tập dựa vào xe máy, vừa bóc gói thuốc mới mua, rút một điếu ngậm vào miệng, chuẩn bị nhắn tin.
Anh viết xong một dòng, nghĩ nghĩ rồi lại xóa đi, thay vào đó gửi thẳng một đoạn tin nhắn thoại.
Bất ngờ nhận được tin nhắn thoại, tim Nam Lê đập loạn nhịp, không sao điều khiển được. Cô để điện thoại lên bàn rồi mới dám mở ra nghe.
—— "Lỡ tay vỗ vai thì có chuyện gì to tát chứ, chẳng lớn bằng việc bị ai đó chặn."
Tai Nam Lê nóng bừng. Cô cứ nghĩ Trần Tập sẽ không phát hiện nhanh như vậy, nhưng... trong danh sách bạn bè của cô…
Dù biết Trần Tập có lẽ cũng không kết bạn với ai nhiều, nhưng cô vẫn không muốn mạo hiểm.