Mặt trời đã lặn, ánh đèn neon bật sáng, không khí vẫn còn ngột ngạt, cơn mưa như trút nước không biết sẽ ập xuống lúc nào.
Cảnh Bội ngẫm nghĩ, tại sao khi viết về cái chết của ai đó thì người ta luôn đặt bối cảnh là trong ngày mưa lớn nhỉ? Cô đã viết như vậy một cách vô thức. Phải chăng là vì chết dưới mưa trông bi tráng hơn, cảm giác giống như tuyết rơi vào tháng Sáu vậy.
Nhưng cũng nhờ vậy mà mốc thời gian dễ xác định hơn, bởi một sự kiện thường không được mô tả chi tiết về thời gian, chỉ có thể dựa vào các dấu hiệu khác để suy đoán.
Giống như lúc trước, khi cô tính toán thời gian về cái chết của Ôn Vũ Huyền, và bây giờ… là thời gian cái chết của Mai Yên Lam.
Cảnh Bội dựa vào xe mà suy nghĩ, một chiếc taxi chạy đến rồi đỗ lại bên cạnh xe của nhà họ Long.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống, thân hình vạm vỡ, trông có vẻ như có thể đánh bại mười người, bộ ria mép cá tính đầy quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, nhưng trên tay lại xách theo một chiếc hộp cứu thương màu trắng, là một bác sĩ chuyên cứu người, trên dưới toàn thân tỏa ra cảm giác hấp dẫn mãnh liệt nhưng đầy mâu thuẫn của một người đàn ông.
Cảnh Bội quay đầu nhìn Thang Ốc Tuyết, sau đó nở nụ cười: “Bác sĩ Thang, anh đến rồi. Thật ngại quá, phiền anh lái xe giúp tôi nhé, tôi không có bằng lái.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play