“Hình như chú bị phát hiện rồi.” Khi thấy Ôn Vũ Huyền đột nhiên quay xe vào con đường khác để lái ngược về hướng ban nãy, tài xế nói với Long Linh.
“Thôi được rồi, hôm nay cứ dừng ở đây vậy, cảm ơn mọi người nhé.”
“Không có gì đâu, nếu không có cô Long Linh thì có lẽ bọn chú đã chẳng thể sống sót được.”
Khi con người bị mắc kẹt trong tình cảnh tuyệt vọng thì chỉ một tách trà nóng hay một cái bánh bao cũng đủ để mang lại cho bọn họ cảm giác ấm áp mãnh liệt, khiến bọn họ nghĩ trong lòng rằng mình đã nhận được một ân huệ lớn. Đó chính là phương pháp mà Long Linh dùng để thao túng người khác, cô ta sẽ không bao giờ thêu hoa trên gấm mà chỉ làm kẻ tặng than trong ngày tuyết rơi, dù cho chính cô ta là người tạo ra trận bão tuyết để nhấn chìm người khác.
Ngày đầu tiên theo dõi không thành công, nhưng ít nhất cũng đã theo dõi được một nửa đoạn đường. Long Linh không có ý định từ bỏ, dù sao dưới tay cô ta vẫn còn rất nhiều người có thể sử dụng với đủ loại phương tiện giao thông khác nhau. Nếu cứ tiếp tục theo dõi bằng phương pháp này, Ôn Vũ Huyền không thể nào tránh né cô ta mãi được.
Để tránh bị theo dõi nên quãng đường về nhà mỗi ngày của Ôn Vũ Huyền bắt đầu trở nên phiền phức, anh ta không thể không cẩn thận từng li từng tí, ôm lòng cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh mình.
Những kẻ theo dõi anh ta đều là người bình thường yếu đuối, anh ta cảm thấy như vậy thậm chí còn phiền phức hơn là bị người phản tổ mạnh mẽ theo dõi nữa. Nếu như là người phản tổ thì anh ta chỉ cần cố gắng nhận biết xem trong không khí có mùi sức mạnh phản tổ hay không để phòng bị, nhưng trên thế giới có đầy rẫy người bình thường, điều này lại khiến anh ta khó lòng phân biệt được ai là kẻ thù.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT